Chương 2:
23/11/2024
Chương 3:
23/11/2024
Chương 1:
23/11/2024
Chương 4:
23/11/2024
Chương 5:
23/11/2024
Chương 6:
24/11/2024
Chương 7:
24/11/2024
Chương 8:
24/11/2024
Chương 9:
24/11/2024
Chương 10:
24/11/2024
Chương 13:
25/11/2024
Chương 15:
25/11/2024
Chương 14:
25/11/2024
Chương 12:
25/11/2024
Chương 11:
25/11/2024
Chương 16:
26/11/2024
Chương 17:
26/11/2024
Chương 18:
26/11/2024
Chương 19:
26/11/2024
Chương 20:
26/11/2024
Chương 21:
27/11/2024
Chương 22:
27/11/2024
Chương 23:
27/11/2024
Chương 24:
27/11/2024
Chương 25:
27/11/2024
Tiền viện phí mỗi ngày một tăng, còn nợ nần thì ngày càng chồng chất, buộc tôi phải đưa ra một quyết định.
Tôi bỏ học.
Sau khi nghỉ học, ban ngày tôi ở bệnh viện chăm sóc cha, ban đêm tiếp tục làm thêm tại nhà hàng.
Vào sinh nhật 20 tuổi, Tiểu Khê, cô bạn từng làm cùng tôi ở nhà hàng, tìm đến và dúi vào tay tôi một tấm danh thiếp.
Cô ấy trang điểm kỹ lưỡng, nói với tôi:
“Tiểu Triệt, cậu xinh đẹp thế này, đừng lãng phí nhan sắc chứ.”
Khi ấy, tôi thực sự đã cạn kiệt tiền bạc, nợ nần chồng chất khiến tôi không còn đường lui.
Vì vậy, tôi đến làm việc ở quán karaoke theo lời giới thiệu của cô ấy.
Tôi không bao giờ dám tham gia những buổi họp lớp cũ.
Ngày trước, tôi từng học lớp chọn của một trường trung học danh tiếng.
Bạn bè cùng lớp đa số đều đã vào những trường đại học hàng đầu, còn tôi lại đang bán rượu trong quán karaoke.
Tôi nghĩ, có lẽ đây là số phận của mình.
Cho đến khi Lư Thanh Thanh xuất hiện.
Đêm hôm đó, sau khi tan ca, chị ta chặn tôi lại ngay trước cửa quán karaoke.
“Em là Tiểu Triệt phải không?”
Chị ta vừa mở lời, tôi đã sững người.
Lư Thanh Thanh tháo kính râm xuống, nở nụ cười rạng rỡ:
“Chào em, chị là chị gái sinh đôi của em, Lư Thanh Thanh.”
Tôi đờ đẫn nhìn khuôn mặt trước mắt, khuôn mặt giống hệt mình.
Theo lời chị ta, trước đây chị ta cũng không biết đến sự tồn tại của tôi.
Mãi đến gần đây, chị ta vô tình tìm thấy một bức ảnh mà mẹ đã giấu kín, lúc ấy mới biết mình có một cô em gái sinh đôi.
Ở mặt sau của bức ảnh, có ghi tên của một tiệm chụp ảnh tại quê tôi.
Vì vậy, chị ta đã bí mật tìm đến.
Chị ta khoác trên người toàn hàng hiệu, tóc được uốn kiểu cách, và có một bạn trai phong trần, đi mô-tô.
Chị ta nói muốn gặp cha, vì thế tôi dẫn chị ta đến bệnh viện.
“Không ngờ em lại sống cực khổ thế này.”
Chị ta rơi nước mắt bên giường bệnh của cha:
“Tiểu Triệt, chúng ta là chị em mà. Chị sẽ giúp em.”
Chị ta lén trả trước viện phí chăm sóc cho cha tôi trong một năm và thuê một y tá cao cấp ở lại bệnh viện chăm sóc ông.
Chị ta cũng giúp tôi trả hết nợ và khuyên tôi nghỉ việc ở quán karaoke.
Chị ta dẫn tôi đi du lịch, mua sắm quần áo, làm đẹp, đưa tôi đến những nhà hàng sang trọng và dạy tôi cách ứng xử lịch thiệp.
Kể từ khi đi cùng chị ta, những người xung quanh đều đối xử với tôi đầy lịch sự và kính trọng.
Tôi không còn là cô gái quê mùa của thị trấn nhỏ, cũng không còn là cô tiếp viên phải cười gượng bán rượu trong quán karaoke.
Ban đầu, tôi không muốn nhận sự giúp đỡ này, nhưng chị ta nói rằng đó là món quà thay cho mẹ để bù đắp cho những năm tháng khổ cực của tôi.
“Em đã sống khổ sở suốt ngần ấy năm. Chị nghĩ nếu mẹ biết, bà cũng sẽ làm như thế.”
“Yên tâm đi.”
Chị ta nháy mắt:
“Chị có rất nhiều tiền, cha mẹ chẳng bận tâm đâu.”
Người mà chị gọi là “cha” chính là cha dượng Lư Ninh, một trong những đại gia giàu có nhất Hải Thành.
Có lẽ, suốt bao năm qua, ngoài cha ruột, tôi chưa từng được nhận tình thân từ ai khác.
Vì vậy, tôi thực sự trân trọng và cảm động trước tình cảm của chị ta.
Trong lòng tôi còn nảy sinh một chút phụ thuộc vào chị ta.
Có một lần, khi chúng tôi đang chơi bên hồ bơi, tôi bị đám người xô xuống nước.
Tôi không biết bơi, và chị ta vốn cũng chẳng biết bơi, nhưng vẫn vội vàng nhặt một chiếc phao và nhảy xuống cứu tôi.
Cuối cùng, chị ta không giữ được phao, khiến cả hai chúng tôi uống không ít nước.
Sau đó, tôi hỏi chị ta:
“Rõ ràng chị không biết bơi, tại sao vẫn nhảy xuống cứu em?”
Chị ta chỉ cười:
“Ngốc ạ, chị là chị gái của em mà.”
Chị ta dẫn tôi đến Hải Thành và hỏi:
“Em có muốn gặp mẹ không?”
Tôi đồng ý.
Chị ta đưa cho tôi bộ quần áo thường ngày của mình và bảo tôi đóng giả làm chị ta để gặp người mẹ mà suốt 23 năm qua tôi chưa từng gặp.
Mẹ không nhận ra rằng tôi không phải là Lư Thanh Thanh.
Tối hôm đó, dường như Lư Thanh Thanh rất phấn khích.
Chị ta kéo tôi cùng bạn trai của chị là Liêu Phàm đi uống rượu.
Trong cơn say, tôi nghe mơ hồ tiếng chị nói:
“Thấy chưa? Mẹ còn không nhận ra, thì ai có thể nhận ra được chứ?”
Chị ta cười và nói:
“A Phàm, ông trời cũng đang giúp chúng ta mà.”
Ở lại Hải Thành một thời gian, tôi dần phát hiện ra bí mật của Lư Thanh Thanh.
Hóa ra, chị ta còn một người bạn trai khác, chính là Lục Trạm.
Tôi đã nhìn thấy anh ấy chờ dưới tòa chung cư của Lư Thanh Thanh, trên tay ôm một bó hồng trắng lớn.
Trong phòng chị ta, quà cáp từ Lục Trạm chất đầy, từ son môi, dây chuyền, túi xách, tất cả đều là hàng hiệu quốc tế.
Thế nhưng chị ta chẳng buồn ngó ngàng đến chúng.
Tôi không hiểu tại sao chị ta lại làm vậy.
Khi tôi hỏi, chị ta lặng thinh rất lâu, đôi mắt đỏ hoe rồi nói:
“Tiểu Triệt, chị thật sự không biết phải làm gì nữa.”
Chị ta kể rằng Lục Trạm là người mà cha dượng ép chị ta phải lấy để liên hôn thương mại.
Còn Liêu Phàm, một chàng trai trẻ mê xe máy, đang thất nghiệp nhưng đam mê hội họa mới là tình yêu đích thực của chị ta.
“Chị biết Lục Trạm là người rất tốt. Anh ấy nói đã thích chị ngay từ lần đầu gặp mặt. Anh ấy hoàn hảo như một vị thần, không có bất kỳ khuyết điểm nào… nhưng chị lại chỉ yêu Liêu Phàm.”
Tôi luống cuống lau nước mắt cho chị ta:
“Không thể không lấy Lục Trạm được sao?”
“Làm sao có thể chứ?”
Chị ta lắc đầu.
“Mọi chuyện đã được định sẵn, cả Hải Thành đều biết rồi. Đây không chỉ là chuyện của hai người bọn chị. Nếu chị bỏ trốn, mẹ cũng sẽ bị liên lụy.”
“Chắc chắn cha sẽ tìm cách giết Liêu Phàm. Anh ấy là họa sĩ, một ngày nào đó sẽ trở thành nghệ sĩ lớn. Chị không thể để anh ấy bị kéo vào chuyện này.”
Chị ta lấy ra một lọ thuốc.
“Thật ra, trước khi tìm gặp em, chị đã uống thuốc chống trầm cảm suốt nửa năm rồi. Chị đau khổ đến mức từng nghĩ đến cái chết.”
“Tiểu Triệt.”
Chị ta nhìn tôi bằng ánh mắt đầy nước mắt:
“Chị đã mang thai. Đứa bé là con của Liêu Phàm.”
Tôi sửng sốt:
“Chị nói gì cơ?”
“Tiểu Triệt.”
Chị ta nắm chặt tay tôi:
“Em có thể giúp chị một việc được không?”
Ngày hôm đó, Liêu Phàm lái xe chở tôi và cố ý đâm vào một cái cây, tạo ra một vụ tai nạn giả.
Khi tỉnh dậy trong bệnh viện, tôi đã trở thành một “Lư Thanh Thanh” bị mất trí nhớ.
Trong bệnh viện, Lục Trạm nắm lấy tay tôi, dịu dàng nói:
“Thanh Thanh, đừng sợ. Không nhớ ra cũng không sao, đã có anh ở đây rồi.”
Ba tháng sau khi ra viện, tôi thay thế chị ta, tiếp tục hẹn hò với Lục Trạm.
Nhớ lần đầu tiên chúng tôi hẹn hò chính thức, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy ngạc nhiên và mỉm cười:
“Hôm nay em không để anh phải đợi nửa tiếng cơ đấy.”
Tôi giật mình, nhưng vẫn cố bắt chước giọng điệu của Lư Thanh Thanh:
“Vậy sao? Có lẽ hôm nay em thay đồ nhanh hơn bình thường.”
You cannot copy content of this page
Bình luận