Danh sách chương

Còn tuyết hồ trong câu chuyện của tôi, sau khi tìm thấy tôi, lại muốn kết hôn với tôi.

 

Thật là một con cáo ngốc nghếch, hiền lành.

 

Tiết Hồ thức trắng đêm chơi đến phần câu chuyện của tuyết hồ, chỉ còn lại hai chúng tôi trong văn phòng.

 

Tôi đã ngáp liên hồi, muốn vào phòng trà lấy tách cà phê thứ sáu, trong đầu chỉ nghĩ có lẽ ngày mai nên xin nghỉ, thật sự không chịu nổi nữa, suýt ch.ế.t vì mệt.

 

Thôi, vẫn là không xin nghỉ, sợ bị trừ tiền thưởng, 500 tệ cơ mà.

 

Khi mọi người ngáp liên tục đến công ty, thì tôi đã bắt đầu làm việc.

 

Tiết Hồ dường như không biết mệt, chơi game suốt đêm, mắt anh lại càng sáng.

 

Chị gái phụ trách truyền thông đến hỏi: “Anh Tiết, chơi thế nào? Có thể hợp tác được không?”

 

Sau khi Tiết Hồ hạ gục giọt máu cuối cùng của Tuyết hồ và out khỏi tài khoản, anh nói.

 

“Nhận lời, nhưng nội dung do tôi định đoạt.”

 

Chị gái phụ trách truyền thông lập tức tỉnh táo lại.

 

“Tốt lắm! Nhưng sau khi chỉnh sửa có thể cho chúng tôi xem trước được không?”

 

“Được.” 

 

Tiết Hồ nhìn tôi một cái.

 

“Nhưng quảng cáo này không miễn phí đâu.”

 

Chị gái phụ trách truyền thông nói ngay lập tức.

 

“Ban đầu tôi cũng không định xin miễn phí, giá cả có thể thương lượng.”

 

“Ừm.” 

 

Tiết Hồ chỉ vào tôi.

 

“Hôm nay Giang Tùng có thể nghỉ bù không? Anh ấy thức đêm làm việc, cần phải bù giấc ngủ.”

 

Người sản xuất rộng rãi cho tôi nghỉ, còn đặc biệt nhấn mạnh.

 

“Đây là nghỉ bù, không phải xin nghỉ, không trừ tiền.”

 

Lúc này tôi mới yên tâm đi về cùng Tiết Hồ.

 

Ghế phụ của chiếc Range Rover của anh ấy thoải mái đến mức tôi ngủ gật suốt đường, đến nhà cũng là anh ấy lôi tôi vào.

 

Tiết Hồ đóng cửa, tức giận nói.

 

“Sao trước đây cậu không giải thích chuyện hồi nhỏ cho tôi? Cũng giống như trong trò chơi à? Hai người đó ép cậu bắt tôi à? Nếu không thì sẽ gi/ế/t cậu à? Giang Tùng, cậu nói đi!”

 

Tôi thực sự mệt mỏi không mở nổi mắt, lẩm bẩm.

 

“Họ có súng… tôi đi cứu anh… nhưng không cứu được…”

 

Tôi ôm lấy anh rồi trượt xuống.

 

“Đuôi… cái đuôi lông xù to… muốn…”

 

Tiết Hồ: “…”

 

17

 

Tôi mơ thấy mình ôm con cáo lông xù trong rừng tuyết ở Đông Bắc, con cáo nhỏ kêu khanh khách, đôi khi nhảy nhót, và dùng cái đuôi to quét vào mặt tôi.

 

Mở mắt ra, trước mắt thật sự là một con tuyết hồ lông xù đang ngủ ngon lành.

 

Tôi véo tai tuyết hồ.

 

Nó rung mình, phát ra một tiếng ngáy nhẹ, rồi biến thành một chàng trai tóc bạc trong vòng tay tôi, còn mơ màng nói.

 

“Kẻ lừa đảo… chơi cùng tôi… không tìm thấy… kẻ lừa đảo biến mất rồi…”

 

Tôi: “…”

 

Có vẻ như chuyện 20 năm trước không chỉ để lại bóng ma cho mình tôi.

 

Anh bất ngờ ôm lấy cổ tôi, tủi thân nói.

 

“Sờ vào đuôi tôi rồi thì chính là Hồ Hậu của tôi. Không tìm thấy Hồ Hậu…”

 

Tôi: “…”

 

“ch.ế.t tiệt.”

 

Tôi bỗng nghĩ tại sao chế độ trả thù của anh ấy lại khác biệt như vậy.

 

Hóa ra từ khi còn nhỏ tôi đã sờ vào đuôi anh, là anh coi như tôi đã đồng ý làm Vương Hậu của anh ấy.

 

Tộc tuyết hồ có quy tắc tìm bạn đời như vậy sao?

 

Lừa tôi à?

 

Anh ấy là một chiến sĩ tình yêu chân chính!

 

Nhưng lần này giữ hình dạng thiếu niên hơi lâu quá nhỉ!

 

Đã không ổn định vậy sao?

 

Tôi lo lắng và lại ngủ quên mất.

 

Khi cả hai chúng tôi tỉnh dậy, Tiết Hồ đã biến thành hình dạng thanh niên.

 

Lần này theo thói quen chỉ mặc quần đùi lớn và dán vào người tôi, miệng vẫn càu nhàu.

 

“Đã bật điều hòa sao mà vẫn nóng thế này! Sao Thâm Quyến không có mùa đông vậy!”

 

Tôi đẩy anh ra một chút.

 

“Đừng dính vào tôi, nguy hiểm đấy.”

 

Tiết Hồ nhíu mày: “Nguy hiểm ở đâu?”

 

Tôi không nói gì.

 

Anh ấy nhìn xuống phần dưới cơ thể của tôi.

 

Sau đó anh ấy nhảy xuống giường, mặt đỏ bừng.

 

“Cậu… Cậu…”

 

Tôi nhìn ra ngoài trời, đã là nửa đêm.

 

Dù là đêm thì ở Thâm Quyến vẫn sáng như ban ngày.

 

Tôi nghĩ một chút, rồi hỏi.

 

“Hôn lễ của Hồ Vương có nghi thức gì không?”

 

Tiết Hồ không dám nhìn tôi, nhưng lại lén lút liếc nhìn tôi vài cái, nói.

 

“Cứ… cứ về Đông Bắc gặp một số họ hàng, người lớn tuổi, ăn bữa cơm, uống chút rượu gì đó thôi.”

 

Tôi nhận xét: “Cũng khá là thế tục.”

 

Tiết Hồ nói: “Ban đầu các vị trưởng lão nói là tổ chức một đám cưới trên tuyết ở Xứ Tuyết, sợ lạnh ch.ế.t cậu nên tôi đã từ chối.”

 

Tôi: “Anh thật sự đã suy nghĩ trước về đám cưới rồi à?”

 

Tiết Hồ trợn mắt: “Tôi đã nói ngay từ đầu là muốn bạn về Đông Bắc kết hôn cùng tôi rồi mà!”

 

“Đàn ông nào tin được chuyện làm Vương Hậu cơ chứ!”

 

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau, cuối cùng đều phì cười.

 

Anh ấy lại trèo lên giường, dựa vào tôi và hỏi.

 

“Sao bỗng nhiên cậu lại suy nghĩ thông suốt thế?”

 

Tôi vuốt ve mái tóc bạc của anh.

 

“Sợ lần sau anh biến thành đứa trẻ, khi đó kết hôn không phải là muộn rồi sao?”

 

Anh gạt tay tôi ra: “Sao lại muộn?”

Hết Chương 9.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page