Danh sách chương

“Lão già có nhớ không? Cậu bé mà tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên khi còn nhỏ ấy, người tôi đã tìm hai mươi năm đấy. Thế nào, đẹp không?”

 

Tôi: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên? Mối tình đầu giữa một con cáo ngốc và một cậu bé chưa thành niên à?”

 

Người đàn ông kia nhặt điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào màn hình như đang đánh giá tôi, vẻ mặt lo lắng.

 

“Thế cậu ta có thể sinh con được không? Dòng họ chúng ta chưa bao giờ lai tạo với loài người… Đại Vương, đừng nói là ngài chỉ tùy tiện tìm người để lừa gạt tôi cho xong chuyện cưới xin đấy chứ?”

 

Những lời nói điên rồ này… Ai mà sinh con chứ!

 

Tôi không thể nghe thêm được nữa, tắt cuộc gọi video một cách thô bạo, nói với Hồ Vương.

 

“Anh cứ gi/ế/t tôi đi, tôi sẵn sàng hy sinh mạng sống để chuộc tội, được không?”

 

7

 

Tôi thật sự bị đặt vào một tình huống kỳ lạ. 

 

Chàng trai tóc bạc ngồi lạnh lùng bên cạnh, nói.

 

“Tôi tuân thủ pháp luật, không gi/ế/t người, cậu cưới tôi là đã chuộc tội rồi.”

 

Tôi ngạc nhiên hỏi.

 

“Chỉ là bị thúc giục kết hôn thôi mà, làm qua loa cho xong chuyện được không, sao phải cứ kết hôn?”

 

Anh cười khẩy.

 

“Năm nay tôi 500 tuổi, nếu không kết hôn, các lão già trong tộc sẽ bắt tôi giao phối với một đàn cáo cái, một đàn đấy!”

 

Tôi ngạc nhiên.

 

“Vậy anh không phải thành loại… ờ… công cụ sinh sản công cộng hay sao… Ơ kìa đừng đánh!”

 

Hồ Vương tức tối nghiến răng nói.

 

“Họ nói gen của tôi tốt, nếu tôi không tự tìm vợ sinh con, thì họ sẽ để các hồ ly cái trong tộc sinh con cho tôi!”

 

Tôi càng thấy khó hiểu.

 

“Nhưng tôi cũng không thể sinh được mà! Chưa kể đến chuyện phân biệt chủng tộc, giới tính cũng không phù hợp nữa!”

 

“Vậy mới tìm đến cậu để xử lý tình huống này! Họ nói họ ủng hộ tôi yêu đương tự do, tạm thời qua năm nay đã, sau đó tính tiếp.”

 

Tôi không biết nói gì hơn.

 

Tình huống này thật là bi kịch từ cả hai phía.

 

Và thế là, Hồ Vương quyết định “dính lấy” tôi.

 

Anh nói mình có danh tính là con người, là một người KOL, tên là Tiết Hồ.

 

Tiết Hồ, tên giống hệt “Tuyết Hồ.”

 

Anh ấy đúng là lười đặt tên.

 

Tôi mở app video tìm “Tiết Hồ”, một hồ sơ với hình đại diện là người đeo khẩu trang, tóc bạc xuất hiện, một blogger nổi tiếng với 12 triệu người theo dõi.

 

Tôi giật mình.

 

“Này, anh là KOL lớn thế này, cưới ai mà chẳng được, sao lại phải cứ dính lấy tôi?”

 

Anh thong thả trả lời.

 

“Tôi và họ không có thù oán gì.”

 

Tôi: “……”  

 

Giờ tôi mới hiểu làm Hồ Hậu là một việc nguy hiểm đến cỡ nào rồi, lại có thể sử dụng để trả thù tôi.  

 

Thật là độc ác.  

 

Tiết Hồ chiếm giữ giường của tôi khiến cả đêm tôi ngủ không ngon, đến sáng tôi đi làm với hai mắt thâm quầng.  

 

Đồng nghiệp cũng tiến đến chỗ tôi với đôi mắt thâm quầng.

 

“Giang Tùng, cậu đã nghe tin chưa, toàn bộ nhóm dự án bên cạnh đã bị sa thải, được bồi thường ba tháng lương.”

 

Tôi bị sốc: “Không giữ lại một ai sao?”

 

Đồng nghiệp gật đầu, nói.

 

“Kết quả thử nghiệm trò chơi nội bộ của chúng ta không tốt lắm, có tin đồn nếu doanh thu khi ra mắt không đạt kỳ vọng trước Tết, thì sau Tết nhóm dự án của chúng ta cũng sẽ bị cắt giảm một phần.”

 

Tôi im lặng.  

 

Sao lại không có một tin tốt nào nhỉ?  

 

Giữa những lo toan công việc và mối quan hệ phức tạp với Hồ Vương, tôi cảm thấy mình đang bị cuốn vào một cuộc sống cực kỳ rối ren và bất ổn..

 

8

 

Ngành công nghiệp game hiện nay khó khăn lắm, trí tuệ nhân tạo (AI) lại gây ra tình trạng thất nghiệp rộng rãi cho người làm đồ họa.

 

Đôi khi dự án làm đến nửa chừng mà chẳng có thành quả gì, cả nhóm dự án bị sa thải cũng là chuyện thường. 

 

Khi chúng tôi phát hành PV giới thiệu trò chơi giải đố phiêu lưu kiếm hiệp này, cảnh game và nhân vật được khen ngợi.

 

Vì thế người phụ trách mỹ thuật chính là tôi có lẽ tạm thời sẽ an toàn cho đến Tết.

 

Nhưng cốt truyện lại bị chê tơi tả, cũng không biết sau khi ra mắt sẽ có bao nhiêu lượt tải và người chơi hàng ngày. 

 

Đồng nghiệp lại càu nhàu một câu.

 

“Một trò chơi giải đố mà không tập trung thiết kế màn chơi giải đố, lại đi bán cái đẹp để thu hút game thủ nữ, toàn dựa vào phòng mỹ thuật chúng ta, vậy sao không làm game Otome* luôn đi?” 

 

** Game Otome: Là một thể loại game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.

 

Nói nhiều cũng vô ích, chỉ cầu mong dự án ra mắt sau này có thể giành lại chút thể diện. 

 

Nhưng mảng quảng bá và vận hành đã bị chửi như tát nước vào mặt. 

 

Bận rộn cả ngày, theo lệ phải tăng ca đến 10 giờ tối, bỗng dưng lễ tân lên tận nơi tìm tôi.

 

“Giang Tùng có ở đây không?” 

 

Tôi ló đầu ra.

 

“Có, có chuyện gì vậy?” 

 

Lễ tân ra hiệu bằng cách nháy mắt.

 

“Dưới lầu có người tìm anh, hỏi anh khi nào tan làm.” 

Hết Chương 4.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page