Tôi thì thầm.
“Cáo ngốc, đừng đến đây nữa, ở đây có người xấu, mau chạy đi!”
Nhưng cáo không hiểu tiếng người, cái đuôi bông xù của nó lướt trên tuyết, để lại một vệt trên mặt đất, dừng lại cách tôi năm bước, không cử động.
Chúng tôi nhìn nhau như hai kẻ ngốc, không ai chịu nhúc nhích.
Mặt trời đã lặn, bóng tối sắp buông xuống.
Tôi biết, thời gian của tôi không còn nhiều.
Tôi lén nghe thấy hai tên săn trộm đang nói chuyện, họ định bán con tuyết hồ cho một người nước ngoài để làm thú cưng.
Tôi nghĩ rằng dù bị họ bắt đi, miễn là tôi về được và lập tức báo cảnh sát, tôi chắc chắn có thể giải cứu được con cáo!
Vì thế, tôi nhìn chằm chằm vào con cáo ngốc, chỉ vào cái đuôi của nó và hỏi.
“Tôi có thể sờ cái đuôi của cậu được không?”
Nó nghiêng đầu, không biết có hiểu không, nhưng nó nhảy tới gần tôi, nhảy vào lòng tôi.
Tôi bị nó đâm vào và cùng lăn xuống dốc với một cục lông bông.
Con cáo nhỏ kêu lên vài tiếng vui sướng, và sau khi tôi dừng lại, nó dùng cái đuôi to của mình vỗ vào mặt tôi, còn cào tuyết vào mặt tôi, như thể nghĩ rằng tôi đang chơi đùa với nó.
Đừng nói là nó thật sự ngốc nghếch chứ?!
Tôi chưa kịp đứng dậy thì hai tên săn trộm đã lao tới, bắt lấy con cáo và ném nó vào lồng.
Tiếng kêu chói tai và ánh mắt hoảng sợ của con cáo vang vọng trong rừng tuyết.
Tôi la lên: “Thả nó ra!”
Một người đã đá tôi một cú.
“Cút đi!”
Người kia cõng cái lồng sắt ra ngoài.
“Cảm ơn cậu nhé, thằng nhóc hôi!”
Dù họ không gi/ế/t tôi, nhưng đã đánh tôi cho tới khi bất tỉnh và bỏ mặc tôi trên đồng tuyết, để tôi ch.ế.t cóng giữa trời băng giá.
Nếu không phải cả làng người Đông Bắc cùng bố mẹ tôi ra tìm, tôi đã ch.ế.t thật rồi.
Khi tôi run rẩy tỉnh dậy, câu đầu tiên tôi nói là.
“Báo… báo cảnh sát… kẻ săn trộm…”
Là người có danh tiếng trong thành phố lớn, bố tôi luôn mang theo một chiếc điện thoại Nokia, ông đã gọi 110 cho tôi ngay lập tức.
Rừng tuyết quá lớn, khi cảnh sát bắt được hai tên săn trộm ấy thì đã là ba ngày sau.
Con thỏ hoang đã bị ăn, những con hươu và gà rừng đã ch.ế.t, lồng sắt đầy vết máu, con cáo đã mất tích.
Những tên săn trộm nói rằng cáo đã trốn thoát.
Tôi không tin, nó đã bị nhốt trong lồng, làm sao có thể trốn được?
Nó đã chảy nhiều máu như vậy, dù có trốn được thì lại sống được bao lâu?
Sự việc đó đã trở thành một nỗi ám ảnh trong gia đình tôi.
Sau sự việc đó, bất chấp quy định của trường, bố tôi đã bỏ ra một khoản tiền lớn mua cho tôi một chiếc điện thoại, để tôi mang theo bên mình, sợ rằng tôi lại gặp chuyện nào đó mà không thể tìm được người.
Và từ đó, tôi không bao giờ muốn trở lại Đông Bắc nữa, không bao giờ dám lại gần động vật nhỏ nữa.
Tôi cảm thấy mình có lỗi.
Tôi đã nghĩ rằng con cáo đó đã ch.ế.t, không ngờ nó lại là hồ ly tinh.
Và nó lại là một chú cáo đực xinh đẹp.
Tôi e ngại nhìn anh.
“Hồi đó anh đã trốn thoát như thế nào?”
Chàng trai tóc bạc lạnh lùng khịt mũi.
“Cái lồng nhỏ bé kia, làm sao có thể giam cầm được bản vương?”
Tôi im lặng.
Đúng vậy, anh không chỉ là hồ ly, mà còn là Hồ Vương nữa, chắc chắn phép thuật của anh rất mạnh.
Chỉ là đã bị tôi lừa, chắc hẳn anh cảm thấy mất mặt lắm nhỉ?
“Tại sao đến giờ anh mới tìm tôi để báo thù?”
Tôi hỏi.
Nghe tôi nói vậy, anh tức giận vứt cái đùi gà đi.
“Còn dám hỏi! Tôi đã tìm cậu ở Đông Bắc suốt hai mươi năm, mà cậu lại ở Đông Nam! Cái chỗ tệ hại này nóng ch.ế.t tôi mất!”
Tôi: “……”
Người Đông Bắc chuyển tới miền Nam, có gì lạ đâu?
Tôi hỏi: “Anh định trả thù tôi thế nào?”
Hồ Vương cười lạnh.
“Bản vương bị gia đình thúc giục kết hôn rồi, cậu phải theo tôi về làm Vương Hậu!”
Tôi: “??????”
Tôi hoảng sợ.
“Tôi là con người! Là đàn ông! Dân tộc của các anh không kén chọn sao? Không biết phân biệt chủng tộc à?!”
Bất ngờ, Hồ Vương lao tới tôi, giơ tay xé áo T-shirt của tôi, để lộ làn da trắng bệch trong phòng điều hòa, và bắt đầu hành động mạnh bạo với tôi.
Tôi hét lên: “Anh đang làm trò đồi bại à!”
Nhưng anh chỉ nhếch mép, cúi xuống ngực và cổ tôi, tạo ra những vết hôn, thậm chí còn cố gắng hôn môi tôi.
Tôi tát mạnh vào mặt anh, vào cái miệng vừa ăn đùi gà xong.
“Miệng đầy dầu, chưa đánh răng đã muốn hôn tôi à?”
Hồ Vương: “……”
Anh tức giận rút điện thoại ra, không biết đã gọi video cho ai, rồi ôm lấy vai tôi và nói.
“Lão già, tôi đã tìm được người yêu rồi, Tết này sẽ cưới về nhà!”
Hồ Vương nói: “Anh ấy không phải là cáo, anh ấy là người.”
Người đàn ông mặc áo hoa đang quạt với chiếc mũ rơm trên bãi biển thốt lên, điện thoại rơi xuống cát.
“Cái gì? Cái gì? Người yêu của ngài là con người ư? Đại Vương, ngài đùa tôi à? Sao ngài lại thích con người được?”
Hồ Vương tỏ vẻ e thẹn.
You cannot copy content of this page
Bình luận