Danh sách chương

Tôi: “……”

 

Tôi muốn nôn ra máu, thậm chí khi tôi làm việc đến 5 giờ sáng tháng trước còn không thấy muốn nôn như thế!

 

932 tệ! Tôi chỉ uống một ly cà phê giá 32 tệ! 

 

Nếu không phải vì cuộc gặp mặt này, tôi chỉ gọi một ly Snow King trị giá 7 tệ thôi!

 

Tức ch.ế.t đi được!

 

3

 

Chàng trai trẻ kia đút tay vào túi đi theo tôi ra khỏi quán cà phê, tôi tìm một con hẻm vắng, tức giận hỏi.

 

“Cậu là ai vậy hả?”

 

Chàng trai nhìn tôi với nụ cười khó hiểu, không nói gì.

 

Một thằng nhóc mười mấy tuổi, tôi mà sợ nó sao?

 

Tôi cười nhạt một tiếng, nắm chặt tay đấm về phía anh ta.

 

Bỗng nhiên, xung quanh chàng trai cuộn lên một cơn gió lớn, tôi nheo mắt lại, tầm nhìn bị cản trở, chỉ cảm thấy nắm đấm của mình bị một bàn tay lạnh lẽo bao bọc, bị kéo ngược lại phía sau và đập vào tường.

 

“Rắc”, tiếng xương cổ tay gãy vang lên, đau đớn khiến tôi kêu lên thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra.

 

Khi mở mắt ra lần nữa, chàng trai tóc bạc vừa nãy đã biến mất, một người thanh niên tóc bạc cao ngang tôi đang cúi người đè lên tôi.

 

Đồng tử màu vàng bao quanh bởi vòng đen, mũi cao thẳng, lông mi dài, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta chỉ nhìn một cái là cảm thấy sợ hãi.

 

“Kẻ không biết điều, dám tấn công bản vương sao?”

 

Giọng nói của anh không còn là giọng nũng nịu vừa rồi, mà trở nên sâu thẳm và sắc bén.

 

Ngón tay thon dài của anh ta nắm lấy cằm tôi.

 

“Thế nào, không nhớ ra tôi rồi sao? Quả nhiên, kẻ lừa đảo nói dối nhiều quá, làm sao nhớ được một điều vụn vặt như thế chứ?”

 

Tôi buộc phải ngước nhìn anh, bỗng nhiên một ký ức thuở nhỏ hiện về, tôi bật ra.

 

“Cậu là con cáo đuôi to ấy hả?”

 

Thanh niên lập tức tức giận đến đỏ mặt.

 

“Cái gì mà đuôi to? Tôi là Hồ Vương! Vương!”

 

Tôi cảm thấy một cái vuốt lông mượt chạm vào mặt mình, rồi sau đó tôi hoàn toàn mất ý thức.

 

Thật là xui xẻo, ngất đi hai lần trong một ngày, tôi đâu phải là Lâm Muội Muội*!

 

*Lâm Đại Ngọc trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng.

 

Hồ Vương thì đã sao? Hồ Vương có quyền đánh người bất cứ lúc nào sao?!

 

Những người tộc Hồ Ly không có luật pháp sao?!

 

4

 

Tôi đã quen với việc tỉnh dậy ở bất cứ đâu nên không còn ngạc nhiên nữa.

 

Nhưng lần này, tôi tỉnh dậy trong căn phòng trọ của mình.

 

Một căn hộ một phòng, nhỏ nhưng đủ dùng, dù sao tôi cũng thường xuyên làm thêm giờ, chỉ về để ngủ, nên không quan tâm đến việc có thoải mái hay không.

 

Tuy nhiên, lúc này, tôi đang nằm trên sàn nhà, trong khi chàng trai tóc bạc cao lớn đang nằm nghiêng nhai cánh gà và xem TV trên giường của tôi.

 

Dù đẹp trai thì đẹp trai thật đấy, nhưng lại không có chút phong độ nào.

 

Tôi bò dậy, phát hiện cổ tay mình đã hoàn toàn bình phục, chỉ không biết đã nằm trên sàn lạnh bao lâu, mà cả người đau nhức.

 

Chàng trai liếc tôi một cái, chẳng thèm để ý đến.

 

Tôi đành ngồi xuống đất, hồi tưởng lại quá khứ.

 

Nếu anh ta thực sự là con tuyết hồ mà tôi đã gặp trong thời thơ ấu…

 

Thì tôi nghĩ, có lẽ cái ch.ế.t của tôi không còn xa nữa rồi.

 

Hai mươi năm trước, khi tôi 15 tuổi.

 

Khi cùng bố mẹ trở về Đông Bắc thăm họ hàng, tôi phóng khoáng chạy nhảy trong rừng tuyết.

 

Có lẽ trẻ con Đông Bắc mà không gây ra vài chuyện đáng đánh đòn thì coi như là bôi nhọ huyết thống.

 

Lúc đuổi theo một con tuyết hồ trong rừng, tôi không ngờ mình sẽ lạc mất bạn bè, và càng không ngờ sẽ gặp phải kẻ săn trộm.

 

Họ tự xưng là nhân viên sở thú, một con tuyết hồ đã trốn ra ngoài, cần phải bắt lại gấp.

 

Tất nhiên, họ không thể lừa được tôi, tôi đã là một cậu bé 15 tuổi, hai tên này với vẻ mặt gian trá kéo theo một cái lồng sắt, coi tôi là đồ ngốc à?

 

Họ nhận ra tôi không dễ lừa, đành phải rút súng dọa tôi.

 

“Giúp chúng tôi bắt cáo hoặc ch.ế.t, cậu chọn đi.”  

 

Tôi sợ ch.ế.t, nên tôi đã chọn bắt cáo.  

 

Nếu như lúc đó tôi có điện thoại, thì có lẽ tôi đã không bị động như vậy.  

 

Tuyết hồ rất khó bắt, nhất là trong khu rừng tuyết trắng xóa.  

 

Nhưng dường như trời sinh tôi hút động vật, trong khi đuổi theo tuyết hồ, tôi không chỉ vô tình gặp phải 3 con hươu ngốc, 2 con thỏ hoang mà còn có một con gà rừng tự tìm đến.  

 

Kẻ săn trộm mừng rỡ vô cùng, còn tôi thì cực kỳ bất lực.  

 

Tại sao tất cả đều chạy đến phía tôi? Các ngươi không thấy rằng loài người là kẻ thù của các ngươi sao?  

 

Hai tên săn trộm dường như nhận ra đặc điểm đặc biệt trên người tôi, chúng cố ý để tôi ra ngoài dụ dỗ tuyết hồ, còn nói nếu trước khi trời tối không bắt được tuyết hồ thì họ sẽ gi/ế/t tôi.  

 

Tôi đành cứ thế ngồi co ro trên một triền dốc tuyết dễ thấy, để chờ đợi con mồi.  

 

Sau hơn một giờ đồng hồ chờ đợi, tôi gần như cứng đờ vì lạnh, cuối cùng một con tuyết hồ đã xuất hiện.  

 

Nó lấp ló nhìn tôi một hồi lâu, rồi giống như những con vật ngốc kia, từ từ tiến lại gần tôi.  

Hết Chương 2.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page