Danh sách chương

Tôi nói thật lòng: “Dù anh đã 500 tuổi, nhưng nếu hình dạng con người là chưa thành niên thì… tôi vẫn còn chướng ngại tâm lý. Anh biết đấy, luật hình sự của chúng tôi, h.i.ế.p d.â.m trẻ em…”

 

Tiết Hồ lao tới bịt miệng tôi lại, tức giận nói.

 

“Im đi! Ta đã trưởng thành từ lâu rồi!”

 

18

 

Thứ Bảy đi máy bay về Đông Bắc tham gia đám cưới Hồ Vương.

 

Dù tôi là người trong cuộc, nhưng cảm thấy đám cưới giống như một bữa tiệc ở Đông Bắc với nhiều người.

 

Thanh niên trong tộc hồ ly đều có giá trị nhan sắc cao, bốn vị trưởng lão tề tựu, kể lại những câu chuyện xưa khiến tôi đau cả tai.

 

Còn nhân vật chính, ngoài việc bị chuốc rượu cho đến mất trí nhớ, thì dường như không có gì đặc biệt.

 

Tất nhiên, tôi rất hài lòng với tiền mừng.

 

Không biết có dùng yêu thuật không nhỉ?

 

Tiết Hồ mặc một bộ vest hồng nhạt rất chỉnh tề.

 

Màu sắc nhạt như vậy, mặc trên người anh, lại không hề tầm thường mà ngược lại còn làm cho khuôn mặt lạnh lùng của anh trở nên dịu dàng, làn da trắng càng trông như phủ một lớp hồng.

 

Đẹp vô cùng.

 

Không biết anh, một con cáo Đông Bắc, làm sao có thể chịu đựng được một màu sắc chói lọi như vậy.

 

Ngược lại, tôi, mặc áo phông trắng, quần jeans và giày vải, trông rất bình thường.

 

Tôi hơi muốn lùi lại.

 

“Cũng… cũng không nói là lễ cưới phải làm ở nhà.”

 

Lần này Tiết Hồ không đỏ mặt, nhưng tai anh đỏ lên.

 

“Không phải lễ cưới, là… đêm động phòng.”

 

Tôi chỉ vào đống tuyết nhân tạo trên đất cười khổ.

 

“Vậy anh làm thứ này để làm gì? Dính nhớp nháp, vì cái gì, tạo không khí à?”

 

Tiết Hồ gật đầu: “Tôi tạo ra, không phải tuyết nhân tạo, là tuyết thật, nhưng tôi biết loài người sợ lạnh, nên những tuyết này là tuyết nhiệt độ bình thường.”

 

Tôi không thể tin được: “Anh… anh muốn làm gì trong tuyết…?”

 

Tiết Hồ trông đợi gật đầu.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, kìm nén cơn tức giận.

 

Não của Hồ Vương cuối cùng được cấu tạo như thế nào chứ!

 

Anh đã bắt đầu cởi quần áo đi về phía tôi.

 

Tôi hỏi trước khi anh ta mở dây lưng.

 

“Anh biết cách… làm thế nào để…?”

 

Tiết Hồ dừng lại.

 

Mở to đôi mắt hồ lly xinh đẹp, nhìn tôi một cách ngơ ngác.

 

“Làm sao cơ?”

 

Hồ ly các người không có chương trình giáo dục giới tính sao?

 

500 năm rồi! Bốn vị trưởng lão không bao giờ nghĩ đến việc cho Hồ Vương thuần khiết của các người xem “phim giáo dục giới tính” à?!

 

Tôi hít một hơi thật sâu, cởi giày, bước vào trong tuyết, hai tay ôm lấy eo anh, đối mặt với vị Hồ Vương ngây thơ dễ thương.

 

“Hồ Vương, để tôi dạy anh.”

 

Tiết Hồ hoài nghi: “Cậu biết à?”

 

Tôi nói: “Tôi rất thông minh, đã xem qua là biết.”

 

Tiết Hồ do dự buông tay, ngoan ngoãn làm học sinh.

 

20

 

Khi đêm càng về khuya, Tiết Hồ nắm một nắm tuyết ném vào mặt tôi.

 

“Kẻ lừa đảo! Cậu dạy mà không cho bài tập về nhà! Cậu không hề có ý định để tôi học!”

 

Tôi thấy vị Hồ Vương mắng người này không đáng yêu chút nào.

 

Vì thế tôi đã dạy dỗ một chút.

 

“Hix… lừa đảo… tôi muốn về Đông Bắc!”

 

Tôi bỗng nhiên thấy tuyết ở nhiệt độ bình thường này rất tuyệt vời.

 

Ai ngờ vào khoảng 4 giờ sáng, Tiết Hồ đột nhiên biến lại thành cáo, cuộn tròn trong vòng tay tôi, cọ xát mặt tôi. 

 

Cái đuôi lông xù to này cọ vào lòng tôi, đó không phải là đang làm nũng sao!

 

Tuyết hồ thoải mái đến nỗi phát ra tiếng ngáy nhỏ, làm nũng trong vòng tay tôi cọ xát qua lại. 

 

Quá đáng yêu rồi!

 

Nếu bỏ qua vẻ cao quý lạnh lùng khi anh ấy biến thành người, thì hình dạng tuyết hồ của anh ấy thực sự rất dễ thương!

 

Trái tim tôi sắp tan chảy…

 

….

 

Úi úi, bỗng nhiên tôi muốn nuôi một con tuyết hồ, thậm chí một con có Samoyed cũng được.

 

Câu trả lời của trưởng lão 2 không ngoài dự đoán: 20 năm trước đây.

 

Tôi biết tại sao lúc đó mình có thể lừa được anh ấy rồi.

 

Lúc đó Hồ Vương đã thoái hóa về tâm lý trẻ con, dù biến thành hình dạng tuyết hồ cũng ngốc nghếch, sẽ bị tôi, người bẩm sinh thu hút động vật nhỏ, kéo lại.

 

Còn cùng tôi lăn lộn trên tuyết và cười ngốc nghếch.

 

Tôi không dám tưởng tượng khi đó anh ấy yếu đuối như thế nào, làm sao có thể thoát khỏi tay hai kẻ săn trộm.

 

Trong lồng có quá nhiều máu… anh ấy đã phải chịu bao nhiêu thương tích?

 

Nếu không phải tôi lừa anh ấy… làm sao anh ấy lại bị thương nặng như vậy?

 

Gần trưa, Tiết Hồ thức dậy, lại biến thành người đẹp cao ráo và rắn rỏi.

 

Anh ấy phát hiện tôi vẫn ngồi bên giường, ngáp một cái.

 

“Hôm nay cậu không đi làm à?”

 

“Hôm nay là cuối tuần.” 

 

Tôi tắt “phim giáo dục” trên máy tính, nghiêm túc nói.

 

“Tiết Hồ, tôi làm Hồ Hậu chắc chắn không ổn, dù sao danh phận có hạn, nhưng ngủ một giấc thì vẫn được.”

 

Tiết Hồ không hiểu: “Không phải đã ngủ rồi sao?”

 

Tôi đành phải dùng từ ngữ anh ấy có thể hiểu.

 

“Tôi đang nói đến giao phối.”

 

Tiết Hồ sợ hãi đến nỗi tóc cũng dựng đứng, mặt đỏ bừng.

Hết Chương 10.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page