“Có thể cho tôi sờ cái đuôi của bạn được không?”
Hai mươi năm trước, tôi đã dùng vẻ ngoài đáng thương ấy để lừa một con tuyết hồ vào lồng và bán nó cho vườn thú.
Hai mươi năm sau, trong một buổi gặp mặt mai mối, một chàng trai trẻ tóc bạc đẹp trai ngồi bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nắm tay tôi và làm nũng
“Chồng ơi, sao anh lại đi xem mắt mà không nói với em? Chẳng lẽ anh không thích em nữa sao?”
Một tách cà phê được hất thẳng vào mặt tôi, cô gái đối diện đập ghế và bỏ đi.
“Gay lừa cưới, ch/ế/t không toàn thây!”
Tôi giơ tay lau đi cà phê trên mặt, quay đầu hỏi.
“Anh là ai vậy?”
Chàng trai tóc bạc đã lấy lại vẻ bình tĩnh, cười khẩy.
“Thay mặt Hồ Vương, ta đến tìm ngươi để tr.ả thù.”
Đây là lần thứ tám tôi đi xem mắt trong năm nay.
Mẹ tôi đã nói nếu sau Tết tôi vẫn còn độc thân, bà ấy sẽ đánh gãy chân tôi.
Thật buồn cười, một IT cao cấp 35 tuổi như tôi, liệu có sợ điều đó không?
Cho đến khi giám đốc tránh ánh mắt tôi để bày tỏ rằng sau Tết sẽ có cuộc nói chuyện.
Quay trở lại vấn đề ban đầu.
Tôi là một nhân viên IT cao cấp 35 tuổi sắp bị tối ưu hóa, liệu có sợ không?
Có, tôi sợ.
Nếu sau Tết tôi thực sự bị cho nghỉ việc, thì gia đình chính là bến đỗ cuối cùng của tôi, tôi không thể phản bội cha mẹ.
Vì thế, tôi ngồi tại quán cà phê, trò chuyện với một cô gái cùng quê có khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, chia sẻ về hoàn cảnh của nhau.
Chúng tôi cũng giống nhau, cả hai đều bị ép đi xem mắt, chỉ nghĩ gặp vài lần để qua mắt họ hàng trong dịp Tết.
Đúng lúc chúng tôi đạt được thỏa thuận, dự định ngày mùng một đến nhà tôi, mùng hai đến nhà cô ấy, thì một chàng trai trẻ tóc bạc đẹp trai bất ngờ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cả tôi và cô gái đối diện đều ngạc nhiên nhìn anh ta.
Cô ấy bị vẻ đẹp của chàng trai làm choáng váng.
Tôi thì tự hỏi liệu anh ta có ngồi nhầm chỗ không.
Nhưng ngay sau đó, chàng trai nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, làm nũng.
“Chồng ơi, sao anh lại đi xem mắt mà không nói với em? Chẳng lẽ anh không thích em nữa sao?”
Tôi: “???????”
Chúng ta quen nhau sao?
Tôi chưa kịp mở miệng, cô gái đối diện đã hất tách cà phê vào mặt tôi, hét lớn.
“G/a/y lừa cưới sẽ ch.ế.t không toàn thây!”
Tôi: “……”
Tại sao tôi lại bị gán cho là g/a/y lừa cưới? Tôi còn chẳng quen biết anh ta!
Cô gái không chịu nghe tôi giải thích, hất ghế và bỏ đi, gót giày như muốn đạp thủng sàn nhà.
Tôi giơ tay lau cà phê trên mặt, quay đầu nhìn chàng trai tóc bạc đã lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Anh là ai?”
Chàng trai nhìn tôi với vẻ thích thú, bỗng nhiên cười khẩy.
“Thay mặt Hồ Vương, ta đến tìm ngươi để tr.ả thù.”
Tôi thấy những chiếc răng nanh sắc nhọn của anh ta lộ ra, và đồng tử mắt anh ta chợt chuyển thành màu vàng.
Trước khi bị ngất, tôi mơ hồ nghĩ.
“Cái này có vẻ quen quen…”
Khi tỉnh dậy, tôi vẫn đang ở trong quán cà phê, cảm thấy đau nhức ở ngực như có ai đó đã bóp mạnh vậy.
Xung quanh tôi có một vòng người đứng xem, trên bàn đầy đồ ngọt và đồ uống, hầu như đã được ăn hết.
“Mọi người ơi, anh ấy tỉnh rồi! Không sao cả!”
Mọi người xung quanh thở phào nhẹ nhõm.
Chàng trai tóc bạc với miệng còn dính kem tươi đặt chiếc bánh ga-tô dâu xuống, bỗng nhiên giả vờ rơi lệ, nhào vào lòng tôi nũng nịu.
“Hu hu hu, chồng yêu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Làm em sợ ch.ế.t khiếp!”
Tôi cảm thấy đau ở ngực, bị anh ta đè nặng đến nỗi gần như không thở được.
“Cậu… cậu… dậy đi…”
Chàng trai nhanh chóng ngồi dậy, ngồi ngoan ngoãn bên cạnh và nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.
Tôi nghe thấy tiếng thì thầm.
“Thật tội nghiệp cho chàng trai đẹp trai kia, bị gã đàn ông tồi tệ lừa dối mà vẫn si mê anh ta…”
“Đúng vậy, đúng vậy, còn chưa chia tay với người ta mà đã đi hẹn hò với cô gái khác, không biết xấu hổ!”
Trời ơi, tôi còn không bằng ch.ế.t đi cho rồi!
Tại sao tôi lại trở thành kẻ tồi tệ như vậy! Tôi thậm chí còn chưa từng có người yêu mà!
Chàng trai tóc bạc vẫn đang nhìn chằm chằm và bảo vệ tôi.
“Các người không được nói xấu chồng tôi như thế! Anh ấy đối sử với tôi rất tốt!”
Với kỹ năng diễn xuất này, thật đáng tiếc khi không vào giới giải trí.
Đám đông xem xung quanh tỏ ra tức giận nhưng cuối cùng cũng lùi bước.
Tôi đứng dậy chuẩn bị đi, nhưng nhân viên phục vụ nhanh chóng chặn đường tôi, cười nói.
“Thưa ngài, ngài chưa thanh toán.”
Tôi mệt mỏi hỏi.
“Bao nhiêu?”
“932 tệ.”
Tay tôi run lên khi cầm mã thanh toán.
“Cậu nói bao nhiêu?!”
Nhân viên chỉ vào bàn đầy đồ ngọt và đồ uống.
“Bạn trai của ngài cũng gọi thêm một số món nữa đấy.”
Chàng trai đứng bên cạnh tôi, nắm lấy tay áo tôi, tỏ vẻ bối rối.
“Xin lỗi chồng yêu, có phải em ăn quá nhiều rồi không?”
Nhưng rõ ràng tôi thấy nụ cười tự mãn vì trò đùa thành công trong mắt anh ta.
You cannot copy content of this page
Bình luận