Chương 1:
Ta vốn là một tiểu hồ ly tướng mạo bình thường, để nghịch chuyển trở thành đại mỹ nhân, liền trộm học bí thuật trong cấm thư.
Chỉ cần đoạn cốt tẩy tủy, trải qua một lần niết bàn trọng sinh, liền có thể thoát thai hoán cốt.
“Niết bàn”, theo như tên gọi, chính là ngỏm hết lần này tới lần khác.
Nhưng ngay lúc ta chỉ còn một hơi thở cuối cùng, lại bị một dược lang ngang qua cứu sống!
“Tiểu hồ ly, nếu không nhờ y thuật cao minh của ta, ngươi đã sớm một mạng ô hô ai tai rồi.”
“…”
Ta đợi rồi đợi, rốt cuộc cũng có thể lại sử dụng bí thuật.
Để tránh phát sinh ngoài ý muốn, ta cố ý tìm đến một thâm sơn, bày kết giới ba tầng trong ba tầng ngoài.
Ai ngờ, ngay tại thời khắc cuối cùng, lại bị dược lang kia cứu sống lần nữa!
“Sao lại là con hồ ly ngốc này?”
Hết lần này đến lần khác, dù ta có trốn đến đâu, cũng đều bị dược lang “vừa khéo đi ngang qua” cứu lấy.
Ta tức giận.
Tạm dừng biến mỹ, ta phải xử lý dược lang trước.
1.
Huynh trưởng của ta – Thính Tứ – là đệ nhất mỹ nam của hồ tộc.
Y vừa xuống núi đã rước về một thần quân của long tộc, khiến địa vị hồ tộc lập tức thăng tiến.
Là muội muội của đệ nhất mỹ nam, dung mạo của ta có tuyệt mỹ hay không, liền trở thành sự quan tâm lớn nhất của hồ tộc.
Nếu ta cũng là một tuyệt sắc mỹ nhân, lại câu dẫn thêm một nhân vật lợi hại nào đó trở về, Hồ tộc có thể ngang ngược đi lại khắp tam giới.
Vì thế, ngày ta hóa hình, cả tộc trên dưới, ngay cả hồ tử còn trong tã lót cũng bị bế đến xem.
Chỉ mong được tận mắt chứng kiến sự ra đời của một thần nhan khác.
Trong muôn vàn ánh mắt chăm chú, ta hóa hình thành công.
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Ta thầm vui: Hê hê, bị nhan sắc của bản cô nương làm cho kinh diễm rồi phải không?
Nghĩ đến việc có thể đoạt lấy ngôi vị đệ nhất mỹ nhân của huynh trưởng, ta đắc ý không thôi, vui vẻ lấy ra chiếc gương đồng nhỏ mang theo bên mình.
“…”
Ai có thể nói cho ta biết, khuôn mặt tròn trong gương là ai?
Là ta sao?
Ta đấm vỡ mặt gương, đổi sang cái khác.
Phản chiếu trong mắt vẫn là một khuôn mặt tròn trịa phúng phính.
Ta phát ra tiếng thét chói tai, lao vào lòng mẫu thân, khóc nức nở: “Mẫu thân, người nói thật cho hài nhi biết, có phải người ngoại tình không? Người cắm sừng phụ thân rồi phải không? Hu hu hu, cái kẻ mặt tròn kia là gian phu nào vậy?”
Ta bị ăn một trận đòn hỗn hợp.
Ôm lấy cái đầu sưng vù khóc lóc tự nhốt mình trong phòng.
Trong tộc, ai nấy đều mỹ lệ, ngay cả các trưởng lão lớn tuổi cũng phong vận thướt tha.
Chỉ có ta!
Là đệ nhất khuôn mặt tròn của hồ tộc!
Không chỉ như vậy, những hồ ly khác đều eo thon chân dài, thân hình uyển chuyển yêu kiều.
Chỉ có ta!
Là một tiểu hồ ly tay chân ngắn ngủn, dáng dấp thấp lùn!
Không thể hóa hình thành thần nhan, từ bảo bối cưng chiều được cả tộc nâng niu trên tay, ta rớt xuống thành tiểu hồ ly chuyên bưng trà rót nước.
2.
Bị kêu tới gọi lui, vuốt đầu véo mặt thì cũng thôi đi, bọn họ còn cười nhạo ta là tiểu hồ ly mặt tròn.
Thật là quá đáng!
Bọn họ căn bản chẳng hề để tâm liệu ta có lén trốn trong chăn khóc hay không.
Thật là vô tình vô nghĩa!
Có thể nhẫn, nhưng hồ ly không thể nhịn!
Ta lập tức buông bỏ mọi thứ, không làm nữa!
Những ngày tháng thấp kém như thế này, ta không chịu nổi thêm một ngày nào nữa!
Ta cuốn đi hơn nửa bí kíp trong tàng bảo các, gom hết bảo vật của phụ mẫu và huynh trưởng, nhét tất cả vào tay nải của mình.
Nhìn căn phòng chỉ còn lại ba mảnh tường vỡ, ta mãn nguyện buộc chặt tay nải to gấp mười lần bản thân, vác lên vai.
Bị kéo đi một vòng, ngã sấp mặt.
Chương 2:
Ta hít sâu dòng máu nóng hổi, ngoan ngoãn thu lại hành lý vào “nạp giới” mà Thần quân Đàm Loan tặng.
Chỉ trời mà thề.
Đợi đến khi ta dụ dỗ được người còn mạnh hơn cả Thần quân, ta sẽ bắt tất cả những hồ ly từng chế giễu ta đứng phạt hết!
Để tuyên bố với cả tộc rằng ta đã hắc hóa.
Trước khi đi, ta nhổ hết rau trong vườn, dẫm nát cả vườn rau, đạp phẳng mặt đất.
Lại đào một hố đất, giấu cái cuốc vào trong.
Hoàn thành hàng loạt hành vi xấu xa khiến hồ tộc nghe mà run sợ, ta nhân lúc chưa ai phát hiện, lén lút cúi người chuồn xuống núi.
Nghe nói huynh trưởng ta đã gặp thần quân dưới thác nước.
Ta theo bản đồ tìm cả ngày, cũng chẳng thấy thác nước định tình kia đâu.
Buồn bã kiếm một sơn động, lấy dạ minh châu ra, tiện tay lôi một cuốn sách ra đọc dưới ánh sáng.
Quét qua vài hàng chữ, ta bĩu môi, hừ, còn tưởng là sách truyện cơ.
Hóa ra là sách dạy thuật pháp.
Không thèm đọc!
Ta suýt ném đi thì bỗng khựng lại.
Dán sát mặt vào trang sách, cuối cùng cũng xác nhận ta không nhìn nhầm, trang tiếp theo viết rõ ràng: “Hoán dung thuật”.
3.
Ta nghiêm túc nghiên cứu suốt một đêm, phát hiện đây là một cấm thư ghi chép nhiều bí thuật.
Hoán dung thuật là một trong số đó.
Chỉ nghĩ đến việc bản thân có thể trở nên yêu kiều quyến rũ, khiến thiên hạ nam nhân đều quỳ rạp dưới váy ta,
Ta kích động đến nỗi lông hồ ly đều dựng đứng cả lên.
Theo như sách nói, ta chỉ cần dồn chín phần thuật pháp, tự đoạn gân tẩy tủy.
Trải qua chín lần chết đi sống lại, rồi niết bàn, sẽ thoát thai hoán cốt, thành công đổi dung mạo.
Toàn bộ quá trình còn đau đớn hơn chín mươi chín lần bị lôi kiếp đánh xuống.
Nhưng để trở nên mỹ lệ, ta quyết liều mạng!
Hoán dung thuật quan trọng nhất là phải thực hiện vào “đêm trăng tròn”, có tinh hoa nguyệt quang bồi dưỡng, làn da sau niết bàn sẽ càng mịn màng trắng trẻo.
Ta kiềm chế sự kích động trong lòng, âm thầm đếm ngày chờ đợi.
Cuối cùng, đêm trăng tròn cũng đến, thiên thời địa lợi nhân hòa.
Ta khởi động bí thuật.
Trong chớp mắt, gân cốt gãy nát, máu huyết sôi trào.
Tựa như có ngàn vạn con trùng kiến bò vào cơ thể ta, điên cuồng cắn xé huyết nhục.
Đau đớn kịch liệt khiến ta không giữ được hình người.
Ta đau khổ cuộn tròn trong bộ dạng hồ ly, dùng đuôi bọc kín thân mình, lăn qua lăn lại.
Khi bình minh vừa ló dạng, ta sắp thành công rồi.
Ta cố gắng nở một nụ cười còn sống sót sau kiếp nạn.
Đột nhiên, có tiếng bước chân trầm ổn từ xa đến gần, chậm rãi bước tới chỗ ta.
Ngay sau đó, ta bị nhấc bổng lên bằng chiếc đuôi.
Là một nam tử anh tuấn vô cùng.
Nam tử nhìn ta từ trên xuống dưới, rồi lại đặt ta xuống đất.
Hắn ngồi xổm bên cạnh, lấy ra một cuộn ngân châm từ trong ngực, cắm vào trán ta.
Nếu không phải xương cốt đã gãy nát, chắc chắn ta sẽ bật dậy vì đau đớn.
Sau khi cắm đầy ngân châm khắp người ta, hắn lấy giỏ trên lưng xuống, nghiền nát thảo dược, đắp lên vết thương, băng bó chặt chẽ.
Cứng rắn kéo ta từ ranh giới sinh tử trở về ngay trước một khắc niết bàn.
Cuối cùng, hắn nhấc ta lên, đặt vào giỏ tre nhỏ, vỗ nhẹ vào thành giỏ.
“Tiểu hồ ly, vận khí ngươi thật tốt. Nếu không gặp được một lang trung có y thuật cao minh như ta, ngươi đã sớm một mạng ô hô ai tai rồi.”
“…”
Cảm tạ ngươi, kẻ tốt bụng trời đánh thánh đâm kia!
4.
Trải qua một lần tẩy tủy, ta thở vào nhiều, thở ra ít.
Trong cơn thoi thóp, ý niệm duy nhất trong đầu chính là sau khi tỉnh lại, nhất định phải đem dược lang nhiều chuyện kia mà xử lý.
May thay, trong cái rủi có cái may, y thuật của dược lang quả thực cao minh, thương thế của ta hồi phục rất nhanh.
Nhưng dù nhanh thế nào.
Đêm trăng tròn kế tiếp, vẫn phải chờ thêm một năm nữa.
Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng nghĩ lại, trong thời gian chờ đợi, ta vẫn còn rảnh rỗi, vừa hay có thể “xử” dược lang báo thù.
Chương 3:
Ta lập tức phấn chấn, chỉ vài ba miếng đã nuốt trọn con gà nướng mà dược lang vừa nướng xong, ra hiệu muốn thêm một con nữa.
Liên tiếp ăn hết mười tám con gà nướng, ta thỏa mãn nằm ngửa trên ghế mây, phơi cái bụng tròn.
Dược lang vừa rời nhà, ta liền lấy ra quyển thoại bản quý giá, tìm chút cảm hứng báo thù.
Sau khi đọc ngấu nghiến hàng chục quyển truyện tình đau khổ, ta rút ra kết luận: trên đời này, đau khổ nhất chính là yêu mà không được.
Ta nở nụ cười gian tà, khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ hồ ly tà ác.
Ta quyết định dụ dỗ dược lang, sau khi thành công liền vứt bỏ hắn một cách tàn nhẫn!
Nhân loại thật yếu đuối, với thủ đoạn tàn độc như vậy, chẳng phải sẽ khiến hắn đau lòng đến mức gan ruột đứt đoạn, sống không bằng chết sao?
Ta dùng hai móng che miệng, sợ mình cười thành tiếng.
Ổn định lại nhịp tim đang đập loạn, ta hóa thành hình người, ngã xuống trên con đường dược lang chắc chắn sẽ đi qua.
Mặt trời lặn sau núi, dược lang ngược ánh sáng đi trên con đường nhỏ, từ từ tiến lại gần.
Ta lập tức nghiêng người, một tay chống đất, một tay che miệng, cúi đầu thanh giọng: “Công tử, vừa gặp công tử, chân ta liền mềm nhũn, đứng không nổi nữa! Nô gia cảm thấy mình có lẽ đã… rơi vào lưới tình rồi.”
Ta xấu hổ giơ hai tay về phía dược lang: “Công tử làm ơn, ôm nô gia một cái đi—”
Một lúc lâu không có động tĩnh.
Ta chậm rãi mở mắt, liền thấy dược lang nằm thẳng cẳng trên bãi cỏ, như con cá rời nước, giãy giụa thân mình.
Trong miệng lẩm bẩm: “Quỷ quái gì thế… Hồ ly biết nói chuyện!”
Ta vội cúi đầu, tự vỗ lên trán mình.
Xong rồi!
Quên mất pháp lực của ta chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ đủ hóa hình một nửa.
Ta ôm đầu khóc ròng.
Vậy là vừa rồi ta đã dùng nửa trên là người, nửa dưới là hồ ly…
Dụ dỗ dược lang sao?!
5.
Ta tìm một sợi dây leo buộc vào cổ chân dược lang, cắn khăn tay nhỏ, nước mắt đầm đìa, kéo hắn đi.
Vất vả khiêng dược lang lên giường, hắn như miếng giẻ lau rách, xoay một vòng, lưng áo bị mài rách, lộ ra một mảng đỏ máu.
Ta ngượng ngùng chạm vào chóp mũi.
Lại lật hắn lại lần nữa.
Không thấy nữa, vậy không phải do ta làm.
Ta làm theo y thư, phối một thang thuốc, nhìn thấy môi hắn càng ngày càng tím tái, khóe miệng rỉ máu đen.
Ta vội nhả yêu đan, truyền khí cho hắn.
Sắc mặt dược lang dần dịu đi, ta để lại một chiếc chiếu rơm, sau đó cuốn gói bỏ chạy.
Hắn bị kéo lê thê thảm như vậy, ta cũng không đành lòng tính toán chuyện hắn làm hỏng việc tốt của ta nữa.
Sợ dược lang bám lấy mình, ta dùng hết sức lực mà chạy, không nói đến mười vạn, ít nhất cũng phải tám nghìn dặm xa cách.
Nghĩ đến đây, lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều.
Ta đổ đống đồ thành ngọn núi nhỏ, tự tạo một chỗ ở so với hồ cung còn lộng lẫy hơn.
Điều hòa hơi thở, dưỡng sức chờ đợi.
Chỉ đợi đến đêm trăng tròn, một lần nghịch chuyển.
Cuối cùng, thời cơ đã chín muồi.
Lần này ta cẩn thận hơn, đặc biệt tìm một vùng hoang dã, rừng sâu núi thẳm, bày kết giới dày đặc bên trong lẫn bên ngoài, mới dám thi triển bí thuật.
Sau cơn đau thấu xương, kinh mạch toàn thân cuộn trào, ngũ tạng lục phủ như muốn nổ tung khỏi lồng ngực.
Ta cảm nhận rõ ràng sinh mệnh của mình đang dần trôi đi, trong lúc ý thức mơ hồ, thầm than: trở nên mỹ lệ quả nhiên phải trả giá.
Cũng may, trời không phụ lòng hồ ly…
Vừa định thở phào, đột nhiên cảm giác có người nhẹ nhàng vượt qua kết giới mà ta đã dày công bố trí.
Trong lòng cảnh báo dồn dập.
Nhưng ta đã chẳng còn chút sức lực nào để cử động.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, lòng ta như treo lên cổ họng, không ngừng cầu nguyện kẻ đó chỉ là người đi ngang, không để ý đến ta.
Cho đến khi ta lại bị nhấc lên bằng chiếc đuôi.
Đối mặt, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắn nghiêng đầu, giọng nói quen thuộc và đáng ghét vang lên: “Hả? Sao lại là con hồ ly ngốc này nữa?”
Chương 4:
6.
Ta bị dược lang băng bó đến mức trông chẳng khác gì cái bánh chưng, không khỏi hoài nghi về hồ sinh của mình.
Thậm chí quên cả việc che giấu thân phận hồ yêu, ta cứng đầu từ trong giỏ tre bò ra, ôm lấy mặt dược lang, áp trán vào hắn, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng: “Ngươi… là… người… hay… không?”
Dược lang khựng lại, dường như muốn ngất.
Ta níu chặt tóc hắn, kéo mạnh về phía trước: “Nói! Ngươi rốt cuộc có phải là người không?”
Dược lang hít hà mép miệng đầy bọt trắng, run rẩy dò hỏi: “Phải… mà?”
Ánh mắt ta sắc bén.
Hắn vội đổi giọng: “Không… phải?”
Ta túm chặt cổ áo hắn, kéo mạnh tới lui, đôi mắt đỏ rực, gần như phát cuồng: “Ta không cần biết ngươi là gì, đừng có! Nhiều chuyện! Nếu không…”
Ta thả một tay, làm động tác cắt cổ.
Cảnh cáo xong, ta bước đi lảo đảo, như thể sau lưng có sói hổ đuổi theo, suốt đêm từ phía nam chạy đến phía bắc.
Lần này, đừng hòng ai quấy rầy ta!
Ta không ngờ lần này không chỉ đau hơn, mà còn có từng đạo thiên lôi giáng xuống.
Đã đau đến sống đi chết lại, hành động khó khăn, ta căn bản không thể tránh né.
Toàn thân hồ ly bị đánh đến cháy sém từ ngoài vào trong, thê thảm không kể xiết.
Lần này thật sự là muốn về cõi tiên rồi.
Ta cố gắng giữ lại chút sức tàn, đảo mắt nhìn quanh, xác định không có ai, mới yên tâm nhắm mắt.
Thân thể bỗng chốc nhẹ bẫng.
Ta gắng gượng mở mắt, lập tức tức đến hôn mê.
Trước khi ngất đi, nghe được—
“Tưởng đâu nhặt được hồ ly nhỏ của ta.”
Dược lang véo mũi, tỏ vẻ ghét bỏ nhấc ta ra xa: “Hửm, may quá không phải. Hồ ly nhà ta không đen như vậy.”
…
7.
Dược lang giống như một lời nguyền bám chặt lấy ta, dai dẳng không dứt.
Dù ta trốn đến đâu, hắn cũng có thể xuất hiện đúng lúc vào thời khắc niết bàn quan trọng của ta.
Phá ngang pháp thuật.
Ta quyết định buông xuôi.
Cứ nhẫn nhịn hắn trăm năm đi, đợi hắn chết rồi, ta trở nên xinh đẹp cũng chưa muộn.
Dẫu sao, trăm năm đối với yêu quái, chẳng qua chỉ là cái chớp mắt.
Nhưng lần nào dược lang cũng xuất hiện đúng lúc như thế, quả thật đáng ngờ.
Ta khẳng định dược lang có âm mưu.
Cụ thể là âm mưu gì, ta vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng mối thù giữa ta và dược lang, xem như đã kết rồi.
Ta không định để hắn sống yên ổn nốt quãng đời còn lại, ta phải khiến hắn nếm trải mùi vị đau lòng!
Vẫn là câu nói cũ, nỗi đau đớn nhất trên đời chính là yêu mà không được.
Dược lang đang nghiền dược liệu, ta lượn vòng ra trước mặt hắn, hóa thành hình người.
Tranh thủ lúc hắn còn chưa kịp sợ đến ngất, ta liền bịa chuyện: “Công tử, năm công tử năm tuổi từng cứu một con hồ ly đỏ, con hồ ly đỏ đó chính là nô gia.”
“Hiện tại, nô gia đến báo ân.”
Cổ áo trên vai đúng lúc trượt xuống, ta khẽ liếc bàn tay có viết mấy chữ làm mẫu.
“Công tử cô độc một mình, bên cạnh thiếu một nương tử biết lạnh biết nóng.” Ta e lệ vặn vẹo thân mình: “Công tử thấy, nô gia thế nào?”
Dược lang nhíu mũi: “Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”
Ta giật mình, vừa rồi ta có dùng một chút mị thuật.
Con người nhỏ bé này, cảm giác nhạy bén như thế?
Ta vội vàng thu lại mị thuật, ánh mắt dao động, phẩy tay: “À ha ha, không… không có gì đâu?”
Dược lang nghi hoặc: “Thật sao?
“Sao ta lại ngửi thấy một mùi…” Hắn liếc mắt nhìn ta: “Mùi hôi.”
Dù hắn lẩm bẩm rất nhỏ, nhưng ta vẫn nghe rõ.
“Kỳ lạ, hồ ly nhà ta… lại có thể xì hơi.”
Ta tức giận đến dựng đứng cả lông, chống nạnh, lên tiếng tranh cãi: “Thô thiển!”
“Mùi thơm như vậy sao có thể là đánh rắm! Đường đường là dược lang, cái mũi hỏng gì thế!”
“Đồ dược lang thối, tên đáng ghét, ta không thích ngươi nữa!”
Ta tức tối phất tay áo bỏ đi.
Không bàn đến chuyện khác, mị thuật của ta trong hồ tộc vốn là số một!
Tức đến mức đi rồi ta mới nhận ra, không đúng…
Chẳng phải ta đến để quyến rũ dược lang sao?
Chương 5:
8.
Xuất sư bất lợi, ta quyết định đổi sách lược để dụ dỗ dược lang.
Trải qua một đêm viết vẽ loạn xạ, ta rốt cuộc cũng định ra một kế hoạch hoàn hảo —
Đầu tiên là giả vờ bị thương để lấy lòng thương hại của dược lang, trong lúc hắn chăm sóc ta, giả bộ hành động bất tiện, nhân cơ hội tạo va chạm thân thể.
Thiên lôi câu địa hỏa, không sợ hắn không động tâm!
Ta lau sạch nước miếng đang rỉ ra nơi khóe môi.
Không nỡ bỏ móng vuốt thì chẳng bắt được sói, ta cắn răng, giơ một tảng đá lớn lên, nhắm mắt nện vào gót chân mình.
Ơ, không đau?
Ta hé một mắt nhìn trộm, hóa ra tảng đá nện lệch, đập thẳng vào đùi dược lang.
Ta lờ mờ nghe được tiếng xương răng rắc nứt ra.
Luống cuống ném tảng đá đi, chuẩn bị chuồn lẹ.
Dược lang bình thản giữ lấy gáy ta, một phát lôi về.
“Tiểu hồ ly, ngươi báo ân như vậy sao?”
Ta rụt cổ, mặt dày đáp: “He he, ta nói thật là nhắm vào mình nhưng trượt, ngươi tin không?”
Dược lang hiển nhiên không tin.
Kế hoạch thay đổi, từ dự tính dược lang chăm sóc ta, biến thành ta chăm sóc hắn.
Ta khổ sở nhóm bếp nấu cơm, vùi hai củ khoai vào đống tro nóng.
Bận rộn một hồi, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.
Không đúng.
Hắn làm lỡ việc của ta, khiến ta đau không công bao nhiêu lần, là kẻ thù không đội trời chung của ta, ta dựa vào cái gì phải chăm sóc hắn?
Ta bưng cơm đặt ở nơi dược lang không với tới, trước mặt hắn, ăn sạch sẽ một cách hả hê.
Ta kéo mí mắt xuống, lè lưỡi: “Muốn ăn à? Không cho ngươi!”
“Lêu lêu lêu.”
Dược lang cụp mi, vẻ mặt đáng thương như muốn khóc.
Ta định chọc ghẹo hắn, nhưng lòng dạ liền nghẹn lại, cảm giác tội lỗi lan tràn.
“Ngươi đừng khóc mà!”
“Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể khóc chứ? Được rồi, ta làm thêm cho ngươi được không?”
Ta chạy vào bếp, tìm mãi không thấy thứ gì có thể nấu ăn.
Ta bối rối, vừa rồi rõ ràng còn treo hai miếng thịt xông khói mà? Thùng gạo cũng đầy cơ mà!
Sao giờ chẳng còn gì, chẳng lẽ ta nhìn nhầm?
Ta mang vẻ mặt khó hiểu quay lại phòng dược lang, có chút lúng túng mà cắn cắn ngón tay: “À… không còn gì để ăn rồi.”
Dược lang lại sắp khóc.
Ta cuống lên, liền nói năng lung tung: “Thật sự không còn, trong nhà chỉ còn ta thôi, ngươi muốn ăn không?”
Trong mắt dược lang lóe lên tia nóng bỏng, yết hầu nhấp nhô, giọng khàn khàn: “Có thể ăn không?”
9.
Nhìn ánh mắt dược lang chăm chăm vào mình, ta lập tức câm như hến, hai ngón tay chập vào nhau, kéo từ khóe miệng bên trái sang bên phải.
Lùi lại từng bước, sau đó quay người bỏ chạy, sợ dược lang thật sự đói quá làm thịt ta.
Chạy xa rồi mới dám thở phào.
Chân mềm nhũn, ta ngã ngồi xuống bãi cỏ.
Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Hu hu hu, ánh mắt dược lang khi nãy thật giống như muốn lột da rút gân, ăn sạch sẽ ta.
Dọa chết hồ ly rồi.
Lấy lại bình tĩnh, ta bỗng nhận ra không đúng…
Khoan đã, ta là hồ yêu mà! Ta còn sợ một con người nhỏ bé sao?
Nghĩ đến đây, ta ngẩng cao đầu quay lại, một cước đá văng cánh cửa lung lay sắp sập.
Miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, hai tay khoanh trước ngực, bắt chước phong thái “công tử ăn chơi” trong thoại bản, ngẩng cằm lên: “Này, ngươi—”
“Chính ngươi, xin lỗi ta đi. Ngươi cứ nhận sai trước đã, bất kể làm sai chuyện gì… quỳ xuống!”
Ta liếc thấy dược lang mặt đỏ bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Ta bước nhanh đến.
Hắn ôm tay, run rẩy không ngừng: “Lạnh… lạnh quá…”
Ta lập tức hoảng loạn, lật tung cả phòng tìm chăn đệm áo dày, nhưng chẳng có gì cả.
Chỉ có tấm chăn mỏng trên người dược lang.
Hắn vẫn không ngừng kêu lạnh, trong lúc cấp bách, ta đành biến lại thành hồ hình, dùng chín cái đuôi quấn chặt lấy hắn, sưởi ấm cho hắn.
Dược lang không kêu lạnh nữa, nhưng lại hắt hơi liên tục, ho không ngừng, như thể muốn ho ra cả tim gan phổi.
Chương 6:
Nghĩ mãi không ra, ta có rụng lông đâu nhỉ?
Nhìn dược lang sắp ho ra máu, ta bất lực hóa lại thành người, ôm chặt hắn.
Cuối cùng hắn cũng yên lặng.
Chỉ là thân nhiệt càng lúc càng cao, nóng đến mức ta cũng thấy khó chịu.
“Ngươi có phải bị sốt rồi không? Để ta đi sắc thuốc!”
Dược lang nắm lấy cổ tay ta, khuôn mặt trắng bệch, khẽ kéo ta lại: “Đừng, ta không muốn bị hồ ly của mình dùng thuốc hại chết.”
Hắn cựa vào lòng ta: “Ngươi cứ ôm ta như vậy, là được rồi.”
10.
Bình minh vừa hé, ánh dương ấm áp chiếu vào mắt, chói đến mức ta muốn giơ tay che lại, nhưng lại phát hiện bản thân bị dược lang siết chặt trong vòng tay.
Ta khó nhọc ngẩng đầu, ghé sát nhìn gương mặt tuấn tú vô song của hắn.
“Ơ? Sao không có râu nhỉ? Chẳng lẽ hắn thực ra là tỷ muội với ta?!”
Ta càng nghĩ càng hãi, gan lớn liền duỗi tay xuống dưới eo của dược lang.
Vừa đưa tay được nửa chừng, đã bị nắm chặt.
Dược lang đột nhiên mở mắt, ánh nhìn khiến ta hơi chột dạ.
Ta liếc nhìn yết hầu của hắn, bỗng nhận ra bản thân vừa ngốc nghếch đến mức nào.
Ta nuốt nước bọt, có chút ngượng ngùng, đúng là chim dậy sớm thì bắt được sâu, hồ ly dậy sớm thì hóa ngốc.
Ta vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay dược lang, không cẩn thận dùng đầu gối thúc tới.
Nhờ xem thoại bản nhiều, ta lập tức hiểu rõ thứ đồ sừng sững mà mình vừa chạm vào là gì.
Dược lang đau đến rít một hơi lạnh, hắn kéo mặt lại gần, làm ta sợ đến mức không dám nhúc nhích, giọng như tiếng muỗi: “Ta không cố ý…”
Cuối cùng, dược lang buông tay ta ra.
Ta vội vàng bỏ chạy, đứng ngoài cửa lại ngẩn ngơ.
Chậc, sao ta lại bị dược lang chiếm thế thượng phong nữa rồi?
Cảm giác có gì đó không đúng…
Ta nghĩ mãi, đầu óc ít ỏi cũng không thể lý giải.
Không ổn, tiếp tục như vậy, dược lang sẽ không thể yêu ta.
Ta còn làm sao mà đá hắn thật đau đớn, khiến hắn mất đi tình yêu mà khổ sở tận cùng đây?
Ta lấy ra ốc truyền âm, cầu cứu viện binh.
“Ca! Làm sao để nhanh chóng chiếm được trái tim của nam nhân?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng lạnh lùng, là Thần quân Đàm Loan.
Gã nói: “Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cưỡng ép rồi bỏ trốn.”
11.
Ta nghiền ngẫm câu nói ấy, bỗng chốc như được khai sáng.
Rồi vừa thèm thuồng xoa xoa tay, vừa nhấc váy, rón rén quay về phòng.
Thò đầu vào nhìn quanh quất, chắc chắn không có ai, ta liếm liếm môi, vừa cởi y phục vừa bò lên giường.
Dược lang kéo chăn lên cao, mặt đầy đề phòng: “Ngươi làm gì?”
Ta cười gian tà, từng bước áp sát dược lang, nâng cằm hắn lên, bắt chước giọng điệu của tên hái hoa tặc: “Đương nhiên là… ngươi.”
Đôi tay không an phận lần mò, lòng bàn chân cọ nhẹ vào mắt cá chân hắn.
Nhưng, đến lúc cần thì mới tiếc học ít.
Ta không biết phải làm gì tiếp theo, đành lặp lại hành động cũ.
Dược lang từ đầu tiên kiềm chế thoái lui, từ chối mà lại đón nhận, đến cuối cùng thì xoay người phản công.
Đôi mắt màu hổ phách của hắn dần hiện lên dục vọng, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia chiếm hữu.
Gân xanh trên tay nổi lên, hắn run rẩy nâng mặt ta, chậm rãi cúi xuống.
“Tiểu hồ ly, nhớ kỹ, là ngươi chủ động quyến rũ ta trước.”
Câu trả lời của ta bị nhấn chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt của hắn.
Khác với sự vụng về của ta, hắn dẫn dắt ta đáp lại, khi ta còn đang mơ hồ, hắn đã dồn ép từng chút, từng chút một, như mật ngọt rót vào từng cánh hoa.
Trong mắt ta phủ đầy sương mù, qua tầm nhìn mơ hồ, thấy dược lang từ cổ ta hôn dần xuống từng đầu ngón chân.
Hắn dùng gò má nóng bỏng cọ vào lòng bàn chân ta, giọng dịu dàng mà quấn quýt: “Tiểu hồ ly, ngoan, gọi ta một tiếng Ngọc Ẩn phu quân, ta liền tha cho ngươi.”
12.
Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao trong thoại bản luôn nói: “Lời nam nhân không đáng tin.”
Ta vịn vào mép giường, run rẩy bước xuống, chuẩn bị “đào tẩu”.
Nhưng chỉ cần cúi người hay cất bước, đầu gối ta liền mềm nhũn, hai chân tê dại, run rẩy không ngừng.
Chương 7:
Động đến nơi nào cũng đau, ta ngây ngẩn đứng yên tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới hồi phục.
Ánh mắt căm phẫn như lưỡi dao phóng thẳng về phía Ngọc Ẩn, trong đầu ta liên tục quất roi hắn, cuối cùng mới nguôi giận phần nào.
Việc cấp bách lúc này là phải trốn đi trước khi hắn tỉnh dậy.
Đêm qua hắn gọi tên ta không biết bao nhiêu lần.
Chắc hẳn đã yêu ta rồi.
Bước tiếp theo chính là khiến hắn “yêu mà không được”.
Trong lòng mang theo niềm vui báo thù sắp thành, ta hứng khởi chạy tới Biện Dương.
Nghe nói nơi đó là thiên đường mỹ thực nhân gian.
Ta như con hồ ly hoang dã thoát khỏi dây cương, một đường chạy thẳng tới Biện Dương.
Vừa đến nơi liền hỏi thăm tửu lâu lớn nhất, nổi tiếng nhất trong thành.
Rút kinh nghiệm từ việc ca ca ta phải rửa bát suốt một tháng trời, trước khi xuống núi ta đã mang đủ bạc, thoải mái vung tay.
Ta như kẻ nhà giàu mới nổi, gọi mỗi món hai phần.
Khi đang càn quét bữa tiệc như cuồng phong, ta bỗng cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ thấp đáng kể.
Ta ngậm cái đùi gà, mơ hồ hét lên với tiểu nhị: “Quán các ngươi sao lại lạnh như vậy?”
Vừa nói vừa nuốt trọn cả thịt lẫn xương, liếm liếm ngón tay.
“Lạnh thế này, ảnh hưởng đến khẩu vị của bản cô nương, lát nữa tính tiền phải giảm một chút, không thì ta sẽ làm loạn đó…”
Tiểu nhị nhìn ra sau lưng ta, như gặp quỷ, co rúm vào góc tường, chân run lẩy bẩy, muốn chuồn đi.
Ta liếc hắn một cái, thầm nghĩ: Không thể nào, chỉ bảo giảm tiền mà run cầm cập vậy sao?
Đang giữa lúc hưởng thụ mỹ thực, ta liền quên luôn tên tiểu nhị ngốc kia, tiếp tục ăn uống.
Một bóng đen phủ xuống phía trên ta.
Tay đang gắp đồ ăn của ta khựng lại, quay đầu chậm rãi, thấy một bóng người.
Vừa nghi hoặc, Ngọc Ẩn bỗng từ sau lưng xuất hiện, đứng ngay dưới bóng râm từ mái hiên.
Ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.
“Ăn no chưa?”
Uy áp mạnh mẽ của hắn làm ta giật mình.
“Chưa… chưa ăn xong.”
Giữa hàng lông mày của Ngọc Ẩn phủ một tầng sương lạnh, giọng nói trầm thấp đầy nguy hiểm: “Ăn xong rồi thì quên người ta?”
“Đùa giỡn với ta xong định bỏ chạy? Tiểu hồ ly, ngươi thật giỏi đấy.”
13.
Đối diện với ánh mắt đầy tổn thương của Ngọc Ẩn, ta hơi chột dạ.
Nhưng nghĩ đến việc mình vốn định khiến hắn “yêu mà không được”, ta còn sợ cái gì.
Nghĩ như vậy, ta liền mạnh mẽ đối mặt, lớn tiếng đáp: “Sao nào? Ta chính là đùa giỡn xong bỏ chạy đấy, thì sao nào?”
Ta dùng ngón tay chọc vào ngực hắn từng chút một, nở nụ cười rạng rỡ, nhưng lời nói lại đâm thẳng vào tim: “Gọi ngươi vài tiếng phu quân liền đổ rồi?”
“Đồ ngốc, ta chỉ nói ngọt vậy thôi, trong lòng ta không có ngươi.”
Ánh mắt Ngọc Ẩn tối sầm, vẻ mặt u ám, nhưng lại dãn chân mày, ánh mắt buồn bã: “Vậy ra, là ta tự đa tình rồi.”
Hắn lùi lại mấy bước, cúi chào ta từ xa: “Xin lỗi, tại hạ đường đột, quấy rầy nhã hứng của thính viên cô nương.”
Khi hắn xoay người, một giọt lệ bắn vào mặt ta, lạnh buốt.
Khí thế của ta đột nhiên tiêu tán, mũi cay xè.
Chẳng lẽ ta làm quá rồi?
Dù sao hắn cũng chỉ không đành lòng bỏ mặc ta trọng thương, đâu phải cố ý phá hỏng lần niết bàn của ta.
Ta muốn đuổi theo dỗ hắn, nhưng đôi chân như bị đổ chì, nặng nề không nhấc lên nổi.
Chỉ có thể từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào giữa hai đầu gối, khóc thút thít.
Tự trách bản thân, dù sao hắn cũng chỉ cứu ta, đâu có làm gì sai.
Ta đúng là hồ ly xấu xa.
Đang khóc đến thương tâm, Ngọc Ẩn nghiêng đầu sát vào mặt ta: “Thật sự khóc rồi?”
Nỗi buồn của ta lập tức dừng lại, giơ khuỷu tay lên thúc vào hắn hai cái.
“Ngọc Ẩn khốn kiếp, ngươi dọa chết ta rồi…”
Ta hít hít mũi nghẹn, nắm tay đấm nhẹ lên vai hắn.
“Ta còn tưởng… ta lỡ quá đáng, làm tổn thương ngươi…”
Ta càng nói càng không kìm được, khóc nấc lên, nghẹn ngào không thở nổi.
Lần này đến lượt Ngọc Ẩn bối rối.
Chương 8:
Hắn cuống cuồng nhận sai, nói không nên trêu ta như vậy.
Ta vẫn khóc nức nở, không ngừng thổn thức.
Ngọc Ẩn hoàn toàn hoảng hốt, xin lỗi tới tấp như không cần tiền.
Nhìn bộ dạng luống cuống của hắn, ta lập tức ngừng khóc, hất nhẹ mũi, không thèm nhìn hắn: “Ngươi thật nghĩ bản cô nương ngốc nghếch sao? Cứ để ngươi là một nhân loại nhỏ bé mà đùa giỡn ta mãi à?”
14.
Cuối cùng cũng giành lại được một ván từ tay Ngọc Ẩn, lòng ta rộn ràng vui sướng, không còn căm ghét hắn như trước nữa.
Trước kia ta luôn lo lắng vì dung mạo bình thường của mình, cố chấp theo đuổi vẻ đẹp tuyệt thế.
Nhưng lại quên rằng mỗi loài hoa đều có mùi hương riêng.
Rực rỡ thì tốt, nhưng nhỏ nhắn, thanh tú cũng không kém phần đáng yêu.
Vả lại, ta cũng đâu cần phải cố ôm lấy trách nhiệm dụ dỗ một nhân vật lớn.
Chẳng ai bắt buộc ta phải làm thế cả.
Chỉ nhìn vào việc ta đã kéo sạch bảo vật trong nhà, dọn sạch cả vườn rau của hồ tộc mà không ai đuổi theo đánh, thì ta vẫn là đứa được cưng chiều.
Thông suốt rồi, khối u uất trong lòng ta lập tức tan biến, chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, tâm trạng vui vẻ.
Ta đặt vài nén bạc lên bàn.
Khi đi ngang qua Ngọc Ẩn với gương mặt đầy ai oán, ta thong thả móc ngón út của hắn lại: “Ta còn thiếu một tiểu đệ xách đồ, ngươi có hứng thú không?”
Ngọc Ẩn thu lại vẻ mặt âm u, cười tươi rói đi theo: “Rất vui lòng.”
Dù sao ta cũng đã “ăn” người ta, làm hồ ly bạc tình vô nghĩa cũng không hay ho gì.
Con người sống lâu lắm cũng chỉ trăm năm, coi như tích chút đức, ta cũng nên chịu trách nhiệm với cuộc đời ngắn ngủi của Ngọc Ẩn.
Dù rằng giữa ta và Ngọc Ẩn chẳng có tình cảm sâu đậm gì, nhưng dần dà bồi đắp cũng không phải không được.
“Trước cưới sau yêu” trong thoại bản cũng ngọt ngào lắm.
Không nghĩ nhiều, ta quyết định quay lại mục tiêu chính.
Ta đến Biện Dương là để ăn cho đã cái bụng.
Rời khỏi tửu lâu, ta hào hứng đi từ đầu phố tới cuối ngõ, gặp món nào không ngon thì nhét hết cho Ngọc Ẩn.
Dạo một vòng, cả hai đều ăn đến mức không bước nổi.
Ta dựa vào thân cây bên đường, xoa xoa bàn chân sưng phù.
“Chúng ta tìm một khách điếm đi, chân ta đau quá.”
Ngọc Ẩn chẳng nói chẳng rằng, cúi xuống trước mặt ta: “Lên đi, ta cõng ngươi.”
Ta chẳng khách sáo, ba bước nhảy lên lưng hắn, thở dài một hơi.
Ta tựa đầu vào vai Ngọc Ẩn, mơ màng buồn ngủ.
Dây thần kinh trong đầu bỗng đứt phựt.
Ta giật mình, vỗ mạnh vào sau đầu Ngọc Ẩn, giọng đầy nghi ngờ: “Không đúng, chẳng phải chân ngươi bị ta dùng đá đập gãy rồi sao?”
“Nhưng tối qua rõ ràng còn mạnh mẽ như vậy, hôm nay cũng chẳng thấy chân cẳng có vấn đề gì, y như không hề bị thương!”
Ta cười ngốc nghếch vì phản ứng chậm chạp của mình.
Giận dỗi túm lấy tai Ngọc Ẩn, xoay mạnh một cái.
“Đồ dược lang thối, ngươi dám lừa ta?”
15.
Ngọc Ẩn dỗ dành đủ kiểu, ta vẫn mặc kệ không thèm để ý.
Không phải là ta nhỏ nhen, mà chỉ cần để ý tới hắn, ta liền nghĩ đến chuyện mình ngốc nghếch, lập tức mất vui.
Ta quyết tâm bỏ mặc hắn một thời gian, để hắn tự kiểm điểm lại!
Ta đem hết bánh ngọt ban ngày chưa ăn ra bày trên bàn, một mình hưởng thụ.
Két—
Ngọc Ẩn bưng mấy bình ngọc đứng ở cửa, ánh mắt dò hỏi nhìn ta.
“Thính Viên, ta đặc biệt tìm được rượu ngon. Muốn uống không?”
Ta suy nghĩ một chút, ăn bánh không thì hơi khô.
Vì thế ta quyết định tạm gác chuyện giận dỗi với Ngọc Ẩn sang một bên, rộng lượng cho hắn vào.
Ta nhận lấy bình ngọc, đưa miệng lên uống thử một ngụm nhỏ, vị cay xộc vào miệng.
“Hít hà…” Ta nhấp nháy môi, từ từ cảm nhận, hương thơm ngọt hậu: “Ngon!”
Ta ngạc nhiên, ngửa đầu rót thẳng vào miệng.
Rượu tràn ra khóe môi, chảy xuống.
Ta tùy tiện dùng mu bàn tay lau đi vết rượu, lại thấy Ngọc Ẩn ngây ngẩn nhìn mình.
Chương 9:
“Sao thế? Mặt ta dính gì à?”
Ngọc Ẩn buồn bã “ừ” một tiếng: “Có.”
“Hử?”
Ta lấy gương đồng nhỏ ra soi, ngó trái ngó phải, chẳng thấy dính gì, đang định cáu vì tưởng Ngọc Ẩn lại đùa giỡn.
Hắn bổ sung: “Xinh đẹp đến mức ta không rời mắt nổi.”
Mặt ta nóng bừng, hai tay ôm má, giả vờ e thẹn.
“Ôi trời, thật ra người ta cũng không đến mức xuất sắc lắm! Ngươi đừng có mà tán tỉnh ta, cẩn thận ta cưới ngươi đó!”
Trong mắt Ngọc Ẩn ánh lên vẻ nghiêm túc: “Được thôi.”
16.
Ta nghiêng đầu, khẽ hỏi Ngọc Ẩn: “Được cái gì?”
Hắn chỉ lắc đầu, cầm lấy chén rượu, uống cạn trong một hơi.
Sau đó “bụp” một tiếng, đổ gục lên bàn.
Âm thanh vang dội khiến ta cũng thấy đau thay cho hắn.
Ta đưa tay chọc vào gò má ửng đỏ của hắn, lật mắt một cái đầy khó hiểu.
“Không thể nào, một chén đã gục? Bản cô nương còn tưởng ngươi bưng rượu đến là để chuốc say ta, rồi học theo thoại bản mà mạnh mẽ đè ta xuống cơ!”
Ta còn thầm kỳ vọng một chút, kết quả lại như vậy?
Ta không cam tâm, đá Ngọc Ẩn vài cái.
Đương sự ngủ còn sâu hơn cả heo.
Ta chỉ còn cách càu nhàu, đỡ hắn lên giường, cởi áo khoác và giày dài ra.
Ngồi bên mép giường nhìn hắn ngủ say như chết, hai tay chống má, lòng dâng lên cơn giận vô cớ.
Ta cũng chẳng biết mình tức cái gì, nói chung là tức, càng nghĩ càng tức.
Bực mình, ta đem hết rượu còn lại đổ vào miệng.
Nhìn Ngọc Ẩn lần nữa, đã thấy bốn, năm cái bóng của hắn lắc lư.
Ta lảo đảo bước tới, nằm xuống bên cạnh hắn, một tay chống cằm, một tay cầm đuôi quét qua chóp mũi hắn.
“Đồ dược lang thối, chẳng lẽ ta không đủ xinh đẹp sao? Tại sao ta ở ngay trước mắt mà ngươi vẫn ngủ ngon lành như vậy?”
Trong cơn mơ màng, ta đưa tay véo gò má Ngọc Ẩn, vừa bóp vừa kéo.
“Ngươi thật chẳng coi thân phận hồ yêu của ta ra gì…”
Ta vừa lẩm bẩm vừa trèo lên, ngồi lên vòng eo thon của hắn, cọ cọ vài cái, rồi dùng ngón tay tách mí mắt hắn ra, ngang ngược nói: “Dược lang thối, ngươi không được ngủ!”
Dường như ta thấy lông mày Ngọc Ẩn giật giật, nhưng hắn vẫn nằm ngay đơ, không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Ta bạo gan hơn…
Bỗng bụng ta nóng bừng, một vòng lăn xuống khỏi người Ngọc Ẩn.
Ta ôm lấy đầu gối, quay lưng lại.
Khó chịu quá, phải chợp mắt chút đã.
Chưa kịp nhắm mắt, Ngọc Ẩn đã vòng tay qua eo ta, kéo ta lại gần, hơi thở nóng rực phả vào tai: “Thính Viên ngoan, sao không tiếp tục nữa?”
17.
Nam nhân đúng là như trong thoại bản nói, một khi nếm vị ngọt, ngày ngày như sói như hổ, chẳng biết no là gì.
Ta và Ngọc Ẩn ở lại Biện Dương một thời gian.
Được tiện nghi như vậy, ta liên tục bị hắn hành hạ hơn một tháng trời, tay chân tròn trịa đều bị mỏi rã rời.
Hôm ấy, ta lại bị hắn nhấc lên, đè lên cửa phòng.
Hắn dừng lại một chút, kiềm chế hôn lên hõm cổ ta, dường như nhẫn nhịn rất khổ sở.
“Thính Viên, chúng ta thành thân đi.”
Ta đẩy Ngọc Ẩn đang dùng răng cắn xương quai xanh của mình: “Ngươi không ngại ta là yêu sao?”
Ngọc Ẩn khẽ cắn một cái: “Ừ.”
Hắn đổi giọng trầm ấm, thuyết phục: “Chỉ cần nàng đồng ý, tháng sau chúng ta thành thân.”
“Được không?”
Ta trầm ngâm suy nghĩ.
Ngọc Ẩn có vẻ không thể chờ lâu hơn nữa.
Ta vội vàng nắm lấy cánh tay hắn, lúng túng đáp: “Được… chúng ta… thành thân.”
Trong mắt Ngọc Ẩn bùng lên niềm vui mãnh liệt.
Ta cứ tưởng hắn sẽ dịu dàng hơn, ai ngờ, hắn lại càng thêm điên cuồng.
Ta tức tối trợn mắt, yếu ớt đẩy hắn: “Đồ dược lang thối… ngày nào cũng… chẳng bao giờ… cạn sức…”
Ta vốn định mắng hắn, nhưng lời nói ra lại mềm như bông, nghe chẳng khác gì làm nũng.
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa.
Ngọc Ẩn nằm lên người ta, càng thêm hăng hái.
18.
Sáng sớm tinh mơ, Ngọc Ẩn đã nhấc ta từ trên giường lên, đặt ngồi lên đùi hắn.
Ta lầm bầm không chịu dậy, lại vùi mình vào trong chăn.
Hắn từ phía chân bò vào, chen chúc với ta trong đống chăn tối đen, dịu dàng dỗ dành: “Thính Viên, nàng ở đây đợi ta, ta đi lên thiên… lấy áo cưới.”
Chương 10:
Hắn đặt một nụ hôn lên trán ta: “Ngoan, ta sẽ không để nàng đợi lâu.”
Ta mơ màng đáp lại: “Được, ừm, không vấn đề gì. Ngươi đi đi, thượng lộ bình an.”
Ta kéo hết chăn, quấn chặt mình như cái bánh chưng, tiếp tục giấc ngủ.
Đến khi mặt trời đã lên cao, ta mới chậm rãi tỉnh dậy.
Sờ vào chỗ bên cạnh không còn hơi ấm, ngẩn người một lúc mới nhớ ra Ngọc Ẩn có việc phải ra ngoài.
Dù là vậy, tỉnh dậy chỉ có một mình, trong lòng ta bỗng dâng lên chút ấm ức, lẩm bẩm: “Dẫn ta đi cùng cũng được mà. Sao lại để cô nương ở lại một mình như vậy chứ.”
“Đồ dược lang ngốc, không biết dịu dàng chút nào.”
Cằn nhằn xong, ta ôm bụng đói kêu râm ran, bước ra ngoài tìm đồ ăn.
Ngày thường đều là Ngọc Ẩn mang tới tận giường, thổi nguội rồi đút cho ta.
Giờ không có ai phục vụ, ta lại thấy những món trước đây yêu thích cũng chẳng còn hấp dẫn.
Ta ỉu xìu, chẳng còn chút hứng thú.
Đến quán ăn quen thuộc, chủ quán bưng lên con gà quay vàng ươm, da giòn thịt mềm.
Ta mới nhìn thoáng qua, bụng đã sôi lên, nôn thốc nôn tháo mấy lượt, khiến dạ dày đau thắt lại.
Ta ủ rũ xoa cái bụng xẹp lép, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, ta kinh ngạc che miệng: “Trời ạ! Chẳng lẽ… ta có bảo bảo rồi sao!”
19.
Ta lo lắng đi qua đi lại trong phòng.
Không cần nói đến việc trong bụng là tiểu hồ ly hay tiểu nhân loại.
Ngọc Ẩn rốt cuộc cũng chỉ là một nam nhân phàm tục, cuộc sống ngắn ngủi dễ mất.
Mà ta lại là hồ yêu!
Ta nhíu mày, tâm trí rối bời, vò nát tay áo dài.
“Thính Viên.”
Không biết từ khi nào, Ngọc Ẩn đã đứng phía sau.
Ta lao vào lòng hắn, giọng run rẩy, sắp khóc đến nơi: “Phải làm sao đây, ta hình như… có rồi.”
Ngọc Ẩn toàn thân cứng đờ.
Hắn bắt mạch cho ta, suýt chút nữa mất kiểm soát.
Khóe mắt hắn ánh lên chút hơi nước, như đang ôm giữ báu vật, kéo ta ngồi xuống.
“Thính Viên.”
Ta bồn chồn không yên.
Hắn tiếp tục nói: “Đúng là có rồi.”
Ta sững sờ, rõ ràng là lần đầu tiên.
Tính ra đến giờ cũng chỉ mới hai tháng thôi mà?
Ta ngờ vực nhìn Ngọc Ẩn từ trên xuống dưới: “Ngươi không phải vì muốn trói buộc ta mà bịa chuyện lừa ta chứ? Mới có bao lâu, ngươi làm gì giỏi đến vậy?”
Ta thúc nhẹ một cái vào hắn: “Đừng có đùa, ta đã nói là sẽ thành thân với ngươi rồi, chắc chắn sẽ thực hiện, ngươi không cần phải lo lắng.”
Ánh mắt Ngọc Ẩn đầy ý cười, gương mặt rạng rỡ như xuân về: “Ta có giỏi hay không, chẳng lẽ Thính Viên không biết sao?”
Ta bị nghẹn.
Vẫn không tin, ta chạy đến mấy y quán kiểm tra.
“…”
Xong rồi, thật sự có rồi.
20.
Ta không hóa hình thành mỹ nhân tuyệt thế, cũng chẳng câu được phu quân lợi hại.
Giờ lại còn cùng một nhân loại có con.
Ta đã hình dung ra cảnh phụ mẫu huynh trưởng biết chuyện, chờ đón ta sẽ là một trận phong ba bão táp thế nào.
Chỉ nghĩ thôi, chân ta đã muốn khuỵu xuống.
Ta nắm chặt cổ tay Ngọc Ẩn, lắp bắp nói: “Chúng ta tìm một chỗ ẩn cư đi!”
“Còn về hôn sự, chúng ta đổi bộ y phục, bái đường qua loa là được, đừng gọi ai đến nhé…”
Ta nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
“Xin ngươi…Chỉ hai chúng ta, được không?”
Ngọc Ẩn gật đầu đồng ý.
Hắn dẫn ta đến một nơi phong cảnh hữu tình, dựng lên một căn nhà lộng lẫy đủ đầy mọi thứ.
Ta mỗi ngày nhàn nhã, chỉ nghĩ rằng nếu Ngọc Ẩn dần già đi, ta cũng sẽ thi triển pháp thuật để đồng hành cùng hắn.
Dù hắn sớm biết ta là hồ yêu.
Ta vẫn muốn ở bên hắn.
Ta đã nghĩ rồi, đợi trăm năm sau hắn qua đời, ta sẽ chờ hắn luân hồi.
Cứ như thế, bình yên vô sự cho đến ngày ta lâm bồn.
Ngọc Ẩn y thuật cao minh, cả quá trình ta hầu như không cảm nhận được đau đớn, liền sinh ra một…
“…”
Ta sinh ra một ổ chín con phượng hoàng chín đuôi.
Chương 11:
Ta nhìn về phía Ngọc Ẩn đang vui mừng khôn xiết, khó khăn giải thích: “Ta thề, ngoài ngươi ra, ta không có nam nhân nào khác. Ta cũng không hiểu… tại sao lại sinh ra một ổ phượng hoàng chín đuôi.”
Ngọc Ẩn ngồi bên giường, mặt ngẩn ngơ.
Hắn chỉ vào ta: “Ngươi là hồ ly chín đuôi.”
Lại chỉ vào mình: “Ta là phượng hoàng.”
Hắn dang tay, nhún vai nói: “Sinh ra phượng hoàng chín đuôi, không lạ mà.”
“…”
Ta gần như gào lên: “Ngươi nói cái gì? Ngươi là phượng hoàng?!”
Nhận thức của ta hoàn toàn sụp đổ.
“Tại sao không nói sớm?!”
Ngọc Ẩn thấy ta mặt mày dữ tợn, lí nhí đáp: “Ngươi cũng đâu có hỏi…”
Ta nổi giận đùng đùng, đè hắn ra đánh một trận tơi bời.
Đánh đến khi mặt mũi hắn sưng vù, ta mới giật mình ngộ ra—
Ngọc Ẩn lần nào cũng có thể cùng ta xuất hiện ở những nơi rất xa, rõ ràng không phải điều con người có thể làm được!
Cái lỗ hổng rõ ràng như thế, vậy mà đến giờ ta mới nghĩ ra!
Ta túm lấy cổ áo Ngọc Ẩn, tra hỏi: “Nói, ngươi còn thân phận gì nữa?!”
Ngọc Ẩn chỉnh lại tư thế, thẳng lưng nghiêm trang: “Thần quân của tộc Phượng Hoàng, tính không?”
Mắt ta sáng lên, vội hỏi: “Thân phận này có lợi hại hơn Thần quân Long tộc không?”
Ngọc Ẩn nghĩ ngợi: “Ngươi nói Đàm Loan?”
Ta điên cuồng gật đầu.
“Ta là sư huynh của hắn.”
Ta ôm chầm lấy Ngọc Ẩn, hôn tới tấp: “Wow, kiếm được rồi, kiếm được rồi!”
Ta lập tức kéo cả nhà quay về hồ tộc.
Sau khi giải thích mọi chuyện, ta hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của mọi người, ngẩng cao đầu, dương dương tự đắc.
Ta lại cọ cọ vào Ngọc Ẩn như bảo bối: “Ngọc Ẩn, phu quân yêu quý của ta, ta yêu ngươi chết mất!”
Ngoại truyện 1: Ngọc Ẩn
Ta là Thần quân của tộc Phượng Hoàng.
Thích du ngoạn nhân gian, nghiên cứu y thuật.
Hôm đó, ta đi ngang qua núi Kỳ, tình cờ gặp một tiểu hồ ly đang thi triển cấm thuật của tộc Phượng Hoàng.
Bị tò mò thúc đẩy, ta tiến lại xem xét.
Tiểu hồ ly ấy sắp tắt thở rồi.
Ta vừa tức vừa buồn cười, cái thuật hoán dung ấy, chỉ có người trong tộc Phượng Hoàng mới dùng được, bởi vì có một vòng “Niết Bàn”, ngoại trừ phượng hoàng ra, chủng tộc khác không thể làm được.
Nàng học từ đâu ra mà không hỏi kỹ, đã dám tùy tiện dùng?
Lòng nhân của người làm y, nể tình nàng không biết mà vô tội, ta liền hạ mình cứu giúp, còn mang nàng theo bên người.
Rất nhanh ta phát hiện, đầu óc nàng chẳng thông minh gì.
Ta đã thể hiện thần thông lớn như vậy trước mặt nàng, thế mà nàng vẫn nghĩ ta là con người.
Thấy nàng thú vị, ta liền thuận theo ý nàng, tận tâm tận lực đóng vai “dược lang” như nàng gọi.
Thật không ngờ, nàng lại nghiền nát bụi cỏ độc duy nhất trong phòng, định đút cho ta.
Ta đang chuẩn bị nổi giận, ai ngờ nàng lại dâng yêu đan trị thương cho ta.
Tiểu hồ ly này, ít ra cũng còn chút lương tâm.
Ngoại truyện 2: Ngọc Ẩn
Tiểu hồ ly ngủ với ta xong, liền bỏ chạy.
Ta tức muốn chết.
Ta lần theo hơi thở của nàng mà tìm, hóa ra nàng bỏ lại ta, chạy đến Biện Dương để ăn uống thả ga.
Suýt chút nữa ta không kìm được cơn giận, định thiêu rụi cả Biện Dương.
Nhưng nghĩ lại.
Có khi đầu óc nàng lại lơ mơ, bày ra trò mới nào đó.
Ta thu lại nét mặt méo mó, cùng nàng đôi co qua lại.
Quả nhiên, ta đoán đúng rồi.
Nàng thực sự đầu óc hồ đồ, lại còn hiểu lầm ân cứu mạng của ta thành ta phá hỏng chuyện tốt của nàng.
Vì thế mới nghĩ ra cái kế “yêu mà không được” để trả thù.
Đáng tiếc nàng không biết, giữa lúc muôn người chăm chú, nàng hóa hình thành công.
Ta một lần nữa cảm thán, đúng là một con hồ ly ngốc nghếch.
Nhưng có bản quân ở đây, ngốc thì ngốc chút cũng không sao.
Ta vốn lạnh lùng, vậy mà lại không thể dứt ra khỏi tiểu hồ ly, đêm nào cũng quấn quýt.
Ta không muốn tiếp tục diễn vai “dược lang” với nàng nữa, ta định cùng nàng thành thân.
Ta về lại tộc Phượng Hoàng một chuyến, chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Nào ngờ, nàng nói đã có con của chúng ta.
Là thật đấy.
Ta hận không thể tuyên cáo thiên hạ, bản quân có con rồi.
Nhưng tiểu hồ ly lại sắp khóc.
Nàng cầu xin ta ẩn cư, ta liền chiều ý nàng.
Ta cứ tưởng nàng sớm biết ta là phượng hoàng rồi, nào ngờ nàng lại chậm chạp đến thế…
Sau khi biết sự thật, ta suýt nghĩ mình sẽ mất nàng.
May thay, nàng tuy cứng đầu, nhưng khi biết ta là sư huynh của Đàm Loan, ánh mắt liền sáng rực.
Nàng chẳng nghỉ ngơi chút nào, lập tức kéo ta về nhà, thậm chí đứng trước vườn rau mới trồng, cũng phải tuyên bố với từng cái cây rằng chúng ta là phu thê, lại còn có cả con rồi.
Nàng còn cẩn thận giới thiệu về ta.
Lúc ấy, trái tim treo lơ lửng của ta mới từ từ yên ổn trở lại.
Thật tốt.
Tiểu hồ ly của ta, nàng yêu ta đến chết mất.
Hoàn.
You cannot copy content of this page
Bình luận