Hẹn Chàng Kiếp Sau

Chương 9:

Chương trước

Chương sau

Ta không vui, liền đá giày ra.

 

Lập tức có cung nữ định đi nhặt.

 

Ta không chút nể nang nói:

 

“Ngươi đi.”

 

Hắn không nhíu mày lấy một cái, nhặt giày lên, cẩn thận xỏ lại cho ta.

 

“Niểu Niểu, cẩn thận kẻo lạnh chân.”

 

Ta cười lớn:

 

“Có phải ngươi bị điên không?”

 

Trước đây hắn không phải như vậy. Dù có giả vờ, cũng không đến mức này.

 

Hắn khựng lại, nói:

 

“Niểu Niểu, có lẽ ta bị điên rồi.”

 

Trước mặt ta, hắn chưa bao giờ tự xưng là “trẫm.”

 

Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nói:

 

“Ta chỉ muốn nàng ở bên cạnh ta. Dù phải dùng hết thủ đoạn, dù nàng không vui, ta cũng phải giữ nàng lại.”

 

Đây là bị điên sao?

 

Ta chợt nghẹn lời.

 

Có những khoảnh khắc, ta nghi ngờ rằng hắn yêu ta thật.

 

Đôi khi ta trằn trọc mãi không ngủ được.

 

Giữa đêm, hắn đột nhiên ngồi bật dậy, đôi mắt đỏ hoe, giơ tay chắn trước đầu ta.

 

Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc, rồi mới thở phào nhẹ nhõm. 

 

Trong cơn nửa tỉnh nửa mơ, hắn khẽ vuốt mặt ta, nói:

 

“Ta mơ thấy nàng đứng dưới một tòa lầu cao, và nó đổ sập xuống…”

 

Trong khoảnh khắc ấy, ta không kìm được mà nước mắt lưng tròng.

 

Hắn chưa bao giờ nói rằng hắn yêu ta.

 

Hắn nói, cả đời này hắn sẽ không yêu bất kỳ ai.

 

Hắn nói đế vương vô tình.

 

Hắn nói:

 

“Niểu Niểu, nàng ở bên cạnh ta là đủ, chúng ta cùng nhau bạc đầu giai lão.”

 

Ta hỏi hắn:

 

“Trước đây ngươi cũng nghĩ như vậy sao?”

 

Hắn im lặng.

 

Đúng vậy, khi ấy hắn chỉ nghĩ đến việc lợi dụng ta để gi*ết thêm nhiều người cho hắn.

 

Ta là con dao trong tay hắn, dùng xong thì vứt bỏ.

 

Mỗi lần sai ta đi gi*ết người, Úc Cô Đài đều đưa cho ta một viên kẹo.

 

Hắn nói, nếu bị bắt, hãy nuốt nó vào, hắn sẽ đến cứu ta.

 

Ta khi đó thật ngốc, hoàn toàn không nghi ngờ gì.

 

Nhưng trong những giây phút nguy cấp nhất, dù đã do dự rất lâu, ta cũng không ăn.

 

Về sau, ta sống sót trở về, toàn thân đầy thương tích.

 

Hắn hỏi ta:

 

“Tại sao không ăn nó?”

 

Ta khóc, nói:

 

“Quá nguy hiểm… ta không nỡ để ngươi mạo hiểm vì ta.”

 

Hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, im lặng rất lâu.

 

Ta nhớ về những đêm sau khi mất hết võ công, chân tay tê dại, xương tủy lạnh buốt, đau đớn không thể ngủ được.

 

Đêm dài như vậy, ta luôn có cảm giác bị ai đó nhìn chằm chằm.

 

Những người ta đã gi*ết, họ hóa thành ác quỷ, đến tìm ta.

 

Ta cuộn mình trong chăn, quấn kín đến mức mồ hôi đầm đìa.

 

Khi ấy, ta nhớ sư huynh sư tỷ đến phát điên, nhưng khoảng cách giữa ta và họ là ngàn dặm.

 

Úc Cô Đài thì ở gần, nhưng khi ta cần hắn, hắn đang ở đâu?

 

Ta nói:

 

“Ta sẽ không bao giờ yêu ngươi nữa, ngươi cũng tốt nhất đừng yêu ta.”

 

Úc Cô Đài làm như không nghe thấy, cúi xuống hôn ta.

 

“Niểu Niểu, không được nói vậy.”

 

Sàn cung Hoa Thanh được sưởi ấm, hắn gỡ bỏ từng lớp áo mỏng manh trên người ta.

 

Bờ vai vừa cảm nhận được hơi lạnh, đôi môi nóng ấm đã đặt lên.

 

Vừa lạnh vừa nóng, ta muốn đẩy hắn ra, nhưng ánh mắt sâu thẳm của hắn chứa đựng dục vọng không đáy khiến ta sững sờ.

 

“Niểu Niểu…”

 

“Dù nàng muốn hay không, thì nàng cũng là của ta.”

 

“Nàng muốn trốn, nhưng nàng không thể trốn khỏi thiên hạ này, bởi vì thiên hạ này cũng là của ta.”

 

Đôi tay hắn lướt đi khắp nơi, ta khẽ kêu lên, vùng vẫy muốn lùi lại.

 

Hắn chỉ dùng một tay đã kéo ta vào dưới thân.

 

“Trước khi gặp nàng, ta chưa từng làm điều này, cũng không thích…”

 

Hắn hôn lên khóe mắt ta, chăm chú nhìn biểu cảm của ta, thỏa mãn như thưởng thức một kiệt tác:

 

“Niểu Niểu, nàng thật sự khiến ta nếm trải được dư vị ngọt ngào đến tận xương tủy.”

 

Không ít lần Úc Cô Đài nói với ta rằng hắn muốn có một đứa con với ta.

 

Như ý hắn mong muốn.

 

Ta mang thai.

 

Khi nghe tin này, hắn ôm lấy ta, cười rạng rỡ như một đứa trẻ.

 

Ta cẩn thận hỏi hắn:

 

“Có thể để ta trở về Đại Thương Sơn một lần không? Chỉ một lần thôi.”

 

Úc Cô Đài vẫn chìm đắm trong niềm vui, khẽ cười:

 

“Niểu Niểu, nàng nói gì ta cũng đồng ý.”

 

Và thế là ta trở lại Đại Thương Sơn.

 

Cách biệt bao năm, giờ đây nơi ấy chỉ còn lại những đứa trẻ nhỏ tuổi.

 

Những người già còn sót lại kể rằng, các sư huynh sư tỷ đã đưa cả gia đình rời đi, giờ không biết đang sống ở đâu.

 

Sư phụ không muốn rời núi, trốn trong rừng, cuối cùng mất vì bệnh tật.

 

Những đứa trẻ này đều là do người thu nhận về sau.

 

Trải qua bao gian khổ mới trở về, nhưng những người ta muốn gặp, không còn ai để gặp.

 

Ta vuốt ve khuôn mặt bọn trẻ, như thấy hình bóng của chính mình thuở nhỏ.

 

Không, chúng hạnh phúc hơn ta khi ấy rất nhiều.

 

Thiên hạ đã định, dân sinh ổn định, chính sự minh bạch.

 

Ta ở lại Đại Thương Sơn vài ngày, tự tay làm kẹo hồ lô cho bọn trẻ, chơi đùa cùng chúng.

 

Lâu lắm rồi ta mới thấy vui như vậy.

 

Úc Cô Đài chăm chú nhìn ta, hắn hôn lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi của ta:

 

“Phu nhân, chơi đủ chưa?”

 

Hết Chương 9:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page