Hẹn Chàng Kiếp Sau

Chương 6:

Chương trước

Chương sau

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta, lòng như chìm xuống đáy vực sâu.

 

Hóa ra thật sự chỉ là trò chơi nơi sân khấu.

 

Diễn xuất tốt thật.

 

“Những năm hắn yêu ngươi nhất, hắn là người thế nào?”

 

Giang Ánh Nguyệt chìm trong hồi ức:

 

“Hắn sẽ ghi nhớ sở thích của ngươi, sẽ hứa hẹn với ngươi, sẽ coi thường tất cả những nữ nhân khác ngoài ngươi…”

 

Hắn sẽ dùng mọi chi tiết để khiến ngươi cảm thấy, hắn yêu ngươi đến tột cùng.

 

“Nhưng hắn sẽ không chạm vào ngươi.”

 

Giang Ánh Nguyệt châm chọc nói:

 

“Ta lấy hắn một năm, hắn chưa từng chạm vào ta, ngay cả một nụ hôn cũng không. Ngươi cũng vậy, đúng không?”

 

Hoàn toàn giống nhau.

 

Ta lặng lẽ trả lời trong lòng.

 

“Hắn lợi dụng ta để có được toàn bộ binh quyền Đại Chu, còn lợi dụng ngươi để có được gì?”

 

Nàng ta đến gần, ánh mắt đầy tò mò.

 

Ta nghĩ ngợi một lúc, rồi cởi áo khoác.

 

Những vết sẹo chằng chịt trên người ta hiện ra.

 

Giang Ánh Nguyệt khẽ biến sắc:

 

“Hóa ra là vậy…”

 

Ta im lặng kéo áo lại.

 

Nàng hỏi ta:

 

“Đau không?”

 

Ta không biết nàng hỏi về thể xác hay tâm hồn.

 

“Thật ra không đau như tưởng tượng,”

 

Giang Ánh Nguyệt nhìn vào khoảng không vô định, khóe mắt ngấn nước:

 

“Ta chọn hắn, không hoàn toàn vì tình yêu. Ngươi biết không? Ta không thích hoa hạnh, ta thích mẫu đơn.”

 

“Vạn hoa chi vương, mẫu đơn.”

 

Nàng ta dùng ngón tay trắng nõn như hành ngọc, nhẹ nhàng vẽ nên dáng hoa:

 

“Ta sinh ra trong gia tộc phú quý, từ nhỏ đã phải hướng lên cao, trèo đến đỉnh nhân sinh.”

 

“Ta vốn có thể trở thành hoàng hậu Đại Chu, nhưng ta không muốn.”

 

Nàng ta cười khinh bỉ:

 

“Đại Chu đã là nỏ mạnh hết đà, ta không muốn làm hoàng hậu của một triều đại sắp sụp đổ. Ta muốn làm hoàng hậu của một triều đại mới.”

 

Cho nên nàng ta chọn Úc Cô Đài.

 

Không đúng.

 

Là nàng ta chọn yêu Úc Cô Đài.

 

Ta có chút xúc động.

 

Không ngờ người trông như ánh trăng thanh nhã ấy lại mang trong mình dã tâm như vậy.

 

“Nhưng ta đã nghĩ… hắn thật sự yêu ta.”

 

Nàng ta đột nhiên bật khóc, nghẹn ngào không thành tiếng:

 

“Ta không ngờ hắn có thể qua cầu rút ván đến mức này. Ngươi biết không? Ta không còn sống được bao lâu nữa. Đợi hắn trở về, hắn sẽ gi*ết ta.”

 

Ta lặng lẽ nhìn nàng ta.

 

Trong khoảnh khắc ấy, không biết ai mới đáng thương hơn.

 

Vì sao ta lại yêu Úc Cô Đài nhỉ?

 

Khi ta gặp hắn, hắn chưa phải là một đại nhân vật.

 

Năm ấy Mân Nam chiến loạn, dân lưu lạc khắp nơi.

 

Sư phụ từ bi, đã thu nhận họ.

 

Khi đó Úc Cô Đài trà trộn lên núi.

 

Dù lúc ấy hắn vô cùng sa sút, nhưng phong thái của hắn vẫn dễ dàng áp đảo các sư huynh trên núi.

 

Năm ấy, ta mới tròn mười ba, cả đời chưa từng rời khỏi Đại Thương Sơn.

 

Gặp được một người như hắn, làm sao có thể không động lòng?

 

Khi hắn ngẩng đầu, mỉm cười nhìn ta, làm sao ta có thể không lún sâu vào đó?

 

So với việc thay lòng, điều đau đớn hơn là gì?

 

Là từ đầu đến cuối, chưa từng yêu.

 

Nói cho cùng, ta và Giang Ánh Nguyệt cũng chẳng khác biệt gì.

 

“Ngươi không biết ta ghen tị với ngươi đến mức nào đâu.”

 

Nàng ta vừa khóc vừa nghẹn ngào:

 

“Ngươi không còn giá trị lợi dụng, nhưng hắn vẫn để ngươi ở lại trong phủ. Ngươi sức khỏe yếu, hắn cũng dùng mọi loại dược liệu quý giá để giữ mạng ngươi. Hắn thậm chí không muốn để ngươi rời đi…”

 

“Hắn đối với ngươi có chút chân tình, đúng không? Ngươi biết đối với một kẻ bạc tình như vậy, chút tình cảm này khó đến mức nào không?”

 

Nàng ta khóc càng lúc càng thê lương.

 

Một cuộc đời đến đây, lại chẳng còn đường nào để đi.

 

Tất cả những điều đẹp đẽ bỗng chốc vỡ vụn, chỉ còn lại hiện thực tàn nhẫn khôn cùng.

 

Ai mà không sợ ch*ết chứ?

 

Ta khẽ nắm lấy cổ tay nàng ta, từng chữ từng chữ dùng khẩu hình hỏi nàng ta:

 

Ngươi có nguyện ý cùng ta… trốn ra ngoài không?

 

Phủ đệ canh phòng lỏng lẻo, phần lớn tinh binh đã bị Úc Cô Đài dẫn đi.

 

Ta và Giang Ánh Nguyệt thuận lợi trốn thoát.

 

Ngoài trời băng tuyết ngập tràn, ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng.

 

Ta không thấy lạnh, chỉ cảm nhận được sự tự do mà đã lâu không có.

 

Giang Ánh Nguyệt nói:

 

“Ngươi ngốc thật.”

 

Ta cười.

 

Ta vốn dĩ chính là một kẻ ngốc.

 

Trong thành hỗn loạn, dân chúng ồ ạt chạy trốn ra ngoài.

 

Chúng ta trà trộn vào đám đông, thật sự thoát được.

 

Giang Ánh Nguyệt mừng rỡ bật khóc.

 

Nàng ta định chạy đến Dương Châu, nơi có nhà ngoại tổ của nàng.

 

Chúng ta men theo con kênh ngoài thành, tuyết rơi càng lúc càng lớn, ngập đến tận đầu gối.

 

Giang Ánh Nguyệt lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua cái rét thấu xương như vậy.

 

Nàng ta không biết trong túi sưởi của mình chứa bao nhiêu cân than, không biết mỗi mùa đông, có bao nhiêu người ch*ết chỉ vì thiếu chút than sưởi ấm.

 

Ta thì biết.

 

Ở Đại Thương Sơn, năm nào đông đến cũng giá rét khắc nghiệt.

 

Mùa đông tuyết phủ kín núi.

 

Sư phụ dành dụm tiền cả năm, để mua than.

 

Hết Chương 6:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page