Trên đó là những lời ta đã nhờ người khác viết hộ:
“Sau khi rời khỏi đây, ta sẽ xuất gia, cùng Cảnh Diễn tu tập Phật pháp, ngươi không cần lo lắng.”
Úc Cô Đài liếc nhìn tờ giấy, cười lạnh nhạt:
“Hai người cùng tu hành? Không sợ làm ô uế thần minh sao?”
Tim ta nhói lên, ra sức vùng vẫy.
Hắn lại siết chặt hơn:
“Ngươi thật sự nghĩ rằng những gì hai người nói trong viện ban ngày, ta không biết sao?”
Ta đã nói gì chứ? Úc Cô Đài, ngươi đúng là thần kinh!
Ta tức giận, mạnh mẽ cắn vào tay hắn.
Hắn đột ngột buông tay, ta cắn hụt, chỉ đành bực bội ngậm miệng lại.
Giọng hắn khàn khàn:
“Niểu Niểu, ngươi thích hắn à?”
Ta vẫn chìm trong cơn giận dữ, hơi thở gấp gáp, hoàn toàn không nghe rõ hắn nói gì.
Hắn im lặng rất lâu.
“Vậy ta thì sao?”
Ngươi?
Ta ngỡ ngàng, không hiểu hắn đang nói gì.
Úc Cô Đài tự giễu cười một tiếng, nói:
“Lý Niểu, ta không có thói quen vứt bỏ đồ của mình.”
6
“Cả đời này, ngươi đừng mơ có thể rời khỏi ta.”
Ngày hôm ấy, ta và Úc Cô Đài cãi nhau đến mức không thể cứu vãn.
Đến cả ngày Cảnh Diễn rời đi, hắn cũng không cho ta gặp mặt lần cuối.
Giữa biển người mênh mông, chỉ nghĩ đến việc có lẽ từ nay sẽ chẳng bao giờ gặp lại Cảnh Diễn nữa, lòng ta chùng xuống đến mức nuốt không nổi cơm.
Hàng đêm Úc Cô Đài đều đến bên ta.
Hắn vẫn như trước đây, khi ta bừng tỉnh giữa cơn ác mộng, liền ôm chặt lấy ta.
“Niểu Niểu, ta đây, Niểu Niểu.”
Ta còn chưa hết kinh hãi, nhưng lần nào cũng gạt hắn ra, dùng tay ra hiệu: Ngươi đừng chạm vào ta!
Úc Cô Đài không hiểu thủ ngữ, nhưng nhìn thấu được sự kháng cự trong ánh mắt ta.
Hắn không bận tâm.
Vẫn tiếp tục ôm ta ngủ, theo cách khiến ta khó chịu.
Phiền ch*ết đi được.
Đêm nào cũng đến, để Giang Ánh Nguyệt một mình trong căn phòng trống.
Nàng ta cũng chịu đựng được.
Càng nghĩ, ta càng bực bội.
Chẳng thèm cho Úc Cô Đài chút sắc mặt tốt nào.
Ta nghĩ, có lẽ hắn thật sự vẫn còn chút tình cảm cũ với ta.
Giống như trong những câu chuyện trên tiểu thuyết, bạch nguyệt quang và chu sa chí đều là chấp niệm trong lòng, mãi không buông bỏ được.
Nhưng ta với Giang Ánh Nguyệt không ở cùng một đẳng cấp.
Nàng ta là ánh trăng sáng, còn ta chỉ là bùn đất nơi chân trời.
Cuối cùng, vẫn sẽ bị vứt bỏ.
Úc Cô Đài không chịu nổi thái độ cứng đầu của ta.
Hắn bắt đầu dạy ta nhận mặt chữ.
Đầu tiên là dạy viết tên.
Niểu, Niểu. Úc, Cô, Đài.
Giữa hai cái tên, cách vài ô trống.
Úc Cô Đài nắm lấy tay ta, dừng lại như đang suy nghĩ điều gì.
Bất ngờ, đôi mày hắn khẽ cong lên, ánh mắt lóe sáng, trong thoáng chốc, hắn như một nam yêu tinh.
Ta ngây người nhìn hắn vài giây.
Hắn đã cầm tay ta viết xong rồi.
Trên giấy chỉ có một dòng chữ mạnh mẽ, sắc bén:
Niểu Niểu không thể rời khỏi Úc Cô Đài.
Hắn nhướng mắt nhìn ta, khóe mắt khẽ nhếch, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
Ta cầm bút, vẽ một dấu gạch chéo lên chữ “không thể rời khỏi” sau đó ngẩng cao đầu, bướng bỉnh nhìn hắn.
“Niểu Niểu, ngươi không ngoan chút nào.”
Úc Cô Đài thả tay ra, gương mặt không cảm xúc.
“Cảnh Diễn để lại cho ngươi một lá thư, ngươi không muốn đọc sao?”
Thư? Cảnh Diễn còn để lại thư cho ta sao?
Ta vội túm lấy tay áo hắn, ra sức lắc.
Hắn cười nhạt, vứt một xấp giấy lên ngực ta.
“Viết câu đó một trăm lần, ta sẽ cân nhắc.”
Ta viết được bao nhiêu lần, trong lòng liền mắng Úc Cô Đài bấy nhiêu câu.
Úc Cô Đài đã đi từ sớm, dạo này hắn rất bận, hiếm khi về phủ.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn bắt đầu rơi.
Khi ta viết đến lần thứ chín mươi bảy, có người đến.
Ta ngẩn người, không ngờ lại là Giang Ánh Nguyệt.
Nàng ta chỉ khoác một chiếc áo choàng, trên vai lấm tấm tuyết, chỉ có một mình.
Đầu mũi nàng ta bị lạnh đến đỏ bừng.
Nàng ta không nói lời nào, ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi thể hiện giữa chân mày.
Ta bị giam trong viện, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Nàng ta nhìn thấy chữ viết trên bàn, rồi khẽ cười:
“Mẫu Đơn nói không sai, ngươi thật sự yêu hắn đến vậy.”
Ta chẳng buồn giải thích.
“Ngươi xem, chúng ta đều đáng thương như nhau.”
Nàng ta nhìn ra cửa sổ, khẽ lẩm bẩm.
Đúng lúc ấy, hướng Đông Nam bỗng lóe lên ánh lửa ngút trời, mơ hồ truyền đến tiếng binh khí va chạm, tiếng hò hét gi*ết chóc.
Ta ngây người một lát, quay đầu nhìn Giang Ánh Nguyệt, chợt giật mình.
Nàng ta đang khóc trong im lặng, sự yếu đuối trên gương mặt khiến người ta cảm thấy, chỉ cần một cơn gió thổi qua, nàng ta sẽ vỡ tan.
Giọng nàng ta nghẹn lại, run rẩy nói:
“Đó là nhà của ta.”
7
Ồ, An Viễn Hầu phủ.
Cảnh Diễn từng nói, Đại Chu có hai khối binh phù, một nằm trong tay Úc Cô Đài, một thuộc về An Viễn Hầu.
Ta đột nhiên tỉnh ngộ.
Giang Ánh Nguyệt nhìn kỹ biểu cảm của ta, cười khổ đầy bi thương:
“Ngươi đã nghĩ ra rồi sao?”
Nàng ta cúi đầu, nghịch ngợm miếng ngọc bội trên người:
“Ngươi cũng nghĩ được, nhưng ta lại không nhận ra. Thật là ngu muội.”
You cannot copy content of this page
Bình luận