Ta quá mệt mỏi rồi, ta cố gắng níu lấy tay hắn, hỏi:
“Ngươi có thể đưa ta về không?”
Úc Cô Đài không nói gì, ngón tay khẽ chạm lên môi ta.
Hắn gạt sợi tóc bên má ta ra sau tai, giọng trầm thấp:
“Ở trong phủ ngoan ngoãn mà sống, được không?”
Ta bất đắc dĩ phải ở lại Tể Chấp phủ.
Khi gặp lại Cảnh Diễn, cuối cùng ta cũng thấy chút vui vẻ.
Nhưng dường như hắn chẳng vui chút nào.
Có lẽ hắn đã nghe chuyện trong phủ, đôi mày khẽ nhíu, đánh giá ta từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ nói:
“Quả nhiên ngươi chẳng nghe lời.”
Ta vui vẻ rót cho hắn một chén trà, nói:
“Xem như ta tạ tội với ngươi.”
Hắn hỏi:
“Tiếp theo ngươi định làm gì?”
Dĩ nhiên là phải đi.
Ta không thể ở lại đây cả đời, chứng kiến hạnh phúc của bọn họ.
Nếu như ta thật sự không còn chút tình cảm nào với Úc Cô Đài, có lẽ sẽ làm được.
Nhưng làm sao có thể.
Ta chỉ muốn rời xa Úc Cô Đài, càng xa càng tốt.
Tốt nhất là chẳng nghe được bất kỳ tin tức gì về hắn và Giang Ánh Nguyệt.
Ví như Giang Ánh Nguyệt cắt tỉa cành hoa, hắn đứng bên cạnh cầm giỏ.
Giang Ánh Nguyệt vẽ hoa văn, hắn ngồi đó vẽ nàng ta.
Giang Ánh Nguyệt thích trẻ con, hắn dịu dàng cười bảo:
“Chúng ta cũng sinh một đứa, được không?”
Những chuyện này đều do các nha hoàn trong phủ cố ý vô tình kể cho ta.
Ta biết chúng cố tình, nhưng vẫn không kiềm được sự ghen tị.
Cùng là yêu nhau, sao lại khác biệt đến vậy.
Khi ở bên ta, Úc Cô Đài rất hiếm khi vui vẻ như vậy.
Hắn xuất thân từ một gia tộc sa sút, sinh ra vào thời kỳ Đại Chu loạn lạc nhất.
Hình như cũng từng bước lên đài cao, nhưng rồi lại bị cuốn vào cuộc tranh đấu phe phái triều đình, bị lưu đày ngàn dặm.
Sau khi được đại xá, hắn mới gặp ta, đúng lúc hắn đang đau khổ nhất.
Thật ra, ta hiểu được Úc Cô Đài.
Bản tính con người là thích cái đẹp.
Giang Ánh Nguyệt xinh đẹp đến vậy, giọng nói mềm mại như gió xuân tháng Ba.
Nàng ta biết múa, biết làm thơ, tiếp khách đối nhân xử thế đều tao nhã lễ độ.
Đó là thứ mà cả đời này ta không thể học được – phong thái của nữ tử danh môn.
Ta không được phép rời khỏi viện, hàng ngày chỉ có thể trò chuyện với Cảnh Diễn để tiêu khiển.
Cảnh Diễn rất tốt.
Từ nhỏ hắn theo Không Di hòa thượng đi khắp Trung Nguyên, đặt chân đến bao danh sơn đại hà, hiểu biết đủ mọi phong tục tập quán.
Ta bám lấy hắn, bắt kể những chuyện thú vị, dù môi hắn đã khô khốc, chỉ cần ta không nói “đủ rồi,” hắn tuyệt đối sẽ không dừng lại.
Hắn mãi mãi dịu dàng như thế, chưa bao giờ chế nhạo sự vô tri của ta.
Ta nói:
“Cảnh Diễn, ta thật sự thích ngươi.”
Giống như thích sư huynh, sư tỷ vậy.
Cảnh Diễn cười nhẹ như mây gió:
“Tiểu tăng cũng thích ngươi, là thứ thích ngoài hồng trần.”
Hắn khẽ nhắm mắt, giọng thấp dần:
“Phật yêu chúng sinh.”
Ta cũng cúi đầu, theo hắn tụng niệm Phật ngữ.
Không có Cảnh Diễn, ta thậm chí không ngủ nổi.
Mỗi lần bừng tỉnh từ cơn ác mộng, người đầu tiên ta gọi luôn là hắn.
Giống như lúc này, ta nhìn tấm màn lay động, ôm lấy ngực, chưa hết kinh hãi.
Xung quanh yên tĩnh đến rợn người.
Ta vén chăn, định xuống giường đi tìm Cảnh Diễn.
Vai bị người giữ chặt, lực mạnh ép ta trở lại giường.
“Vừa rồi ngươi gọi ai?”
Ta giật mình ngẩng lên, đối diện với một đôi mắt âm u đầy giận dữ.
Úc Cô Đài cúi sát lại, giọng lạnh lẽo:
“Vừa rồi, ngươi gọi ai?”
Đúng rồi.
Ngày trước, mỗi khi sợ hãi, ta thường khẽ gọi tên Úc Cô Đài, bảo hắn ôm lấy ta.
Khoảnh khắc đó, ta ngẩn ngơ, như thể mọi chuyện đã là kiếp trước.
“Hừ.”
Cổ tay ta bị siết đến đau đớn.
Ta ghét cái cảm giác bị giam cầm này, cơ thể không ngừng giãy giụa, muốn thoát ra.
Hắn hạ mắt nhìn, trong ánh mắt dường như cuộn trào những cảm xúc khó lường.
Một lúc lâu, hắn khẽ nhếch môi cười nhạt:
“Cảnh Diễn đại sư ở phủ của ta đã vất vả một thời gian rồi, không nên ở lại nữa.”
Ta sững sờ, vội nói:
“Vậy… ta cũng đi, ta muốn về nhà.”
“Ngươi mơ đi.”
Ta khựng lại hồi lâu, khó khăn hỏi:
“Tại sao?”
Không lẽ là vì không nỡ?
Thần sắc Úc Cô Đài càng trở nên u ám:
“Ngươi biết quá nhiều chuyện của ta.”
Thì ra là vậy.
Ta không biết viết chữ. Thế thì, chỉ cần trở thành kẻ câm là được.
Như vậy, những bí mật ấy sẽ không bao giờ có ai biết.
Khi Úc Cô Đài quay lại tìm ta, ta mở miệng phát ra những âm thanh vô nghĩa, dùng tay ra hiệu với hắn.
Ngay lập tức, hắn hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Ồ.
Có vẻ như hắn rất tức giận.
Ta hiếm khi thấy trên gương mặt hắn lộ ra loại cảm xúc sống động như vậy.
Giận đến mức khóe mắt đỏ lên, giữa chân mày lạnh lùng, tàn nhẫn.
“Ngươi muốn đi đến vậy sao?”
Hắn siết chặt cằm ta, lực mạnh đến mức khiến ta đau đớn:
“Rời khỏi ta, ngươi có thể sống sót sao?”
Ta khó nhọc lấy ra một tờ giấy.
You cannot copy content of this page
Bình luận