Giang Ánh Nguyệt vui vẻ đồng ý, nhưng lại khẽ nhíu mày:
“Thế còn Lý Niểu thì sao?”
Úc Cô Đài không buồn nhìn ta lấy một cái, nhàn nhạt đáp:
“Nàng vui là được, đừng lúc nào cũng để tâm đến người khác.”
Vài câu nhẹ bẫng, chuyện này thế là qua.
Nha hoàn kia vốn định nói thêm vài lời, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Úc Cô Đài lướt qua, nàng ta chỉ đành ôm mặt, âm thầm nghiến răng.
Ta đứng đó, ngay trước mặt bọn họ.
Trong lòng ngập tràn chua xót, lại không khỏi tự giễu mình.
Ta nhớ đến lần cùng Úc Cô Đài ở Lê Viên Dương Châu, xem một vở kịch.
Màn mây tan hợp, trên đài, nhân vật buông thả cảm xúc, khóc cười tùy ý.
Giờ đây, chẳng phải ta giống hệt kẻ trên đài hay sao?
Một màn kịch này, từ đào kép đến hề lố, vai nào cũng đủ.
Thôi vậy.
Ta khẽ thở dài:
“Úc Cô Đài, ta muốn rời đi.”
4
Úc Cô Đài khẽ cười, ánh mắt thâm trầm làm nổi bật nốt ruồi đỏ nơi đuôi mắt, đỏ rực như máu.
“Tùy ngươi.”
Sự hờ hững trong dự liệu.
Khi về viện thu dọn đồ đạc, Giang Ánh Nguyệt phái người mang đến cho ta không ít dược phẩm.
Đại nha hoàn kia đi quanh phòng mấy vòng, từ một góc lấy ra một đôi búp bê sứ.
“Đây là gì?”
Một đỏ một xanh, hai búp bê sứ tròn trịa, nhìn nhau mỉm cười, miệng còn dính chặt vào nhau.
À. Đây là thứ ta từng mua khi ở Dương Châu.
Dương Châu náo nhiệt biết bao, ngựa quý xe sang, hương thơm ngập đường, ban đêm, bao nhiêu sạp hàng rực rỡ.
Ngày ấy ta hoàn thành nhiệm vụ ám sát một cách thuận lợi, cùng Úc Cô Đài thoát ra từ Lê Viên.
Chúng ta giả làm một cặp phu thê bình thường, nhàn nhã dạo bước trên con phố dài treo đầy lồng đèn.
Người đàn bà ở quầy búp bê sứ nói giọng Ngô nhẹ nhàng êm dịu, ta bị thu hút bước đến.
Úc Cô Đài trả tiền, nhờ bà ấy làm một đôi búp bê sứ theo hình dáng của chúng ta.
Khi ấy, hắn chăm chú nhìn đôi búp bê sứ sắp thành hình, ánh mắt dịu dàng vô cùng.
Rất đẹp.
Trong lòng ta bỗng dưng như có một khung cửa bị mở toang, cơn gió xuân ùa vào.
Ta nhón chân, nhanh chóng hôn lên hắn một cái.
Bà chủ quầy nhìn thấy, cười mỉm, bóp hai cái miệng của đôi búp bê sứ dính vào nhau.
…
Quá khứ rõ mồn một trước mắt.
Cái túi trên tay ta, dường như ngày càng nặng hơn.
“Không có gì.”
Nha hoàn kia cười nham hiểm:
“Ngươi cũng có tình lang à?”
Ta bật cười:
“Tại sao phải nói là ‘cũng’?”
Nàng ta lập tức bị ta chặn lời, lúng túng.
Tay run lên, búp bê rơi xuống đất, vỡ tan.
Nàng ta ngẩn người một lát, rồi đột nhiên quỳ xuống trước ta:
“Nô tỳ sai rồi, xin cô nương đừng trách phạt.”
Lại muốn giở trò gì đây?
Ta nhạt giọng nói:
“Không phải thứ quý giá, vỡ rồi thì thôi.”
“Thật vậy sao?”
Giọng nói lạnh nhạt vang lên từ phía sau.
Ta xoay người lại, Úc Cô Đài đứng đó, hai tay chắp sau lưng.
Hắn liếc nhìn mảnh sứ vỡ đầy đất, khẽ cười:
“Không cần nữa à?”
“Ừ.”
“Quyết tuyệt như vậy sao?”
Ta nghĩ một lát, rồi đáp:
“Ngay cả ngươi ta còn không cần, thì giữ lại làm gì?”
Hắn im lặng một lúc, rồi lại cười.
Lần này, nụ cười mang chút lạnh lẽo.
Ta không muốn nói thêm, cầm lấy hành lý, xoay người rời đi.
Hắn lạnh lùng nhìn theo, không hề ngăn cản.
5
Ta lang thang bên ngoài ba ngày, đồ mang theo từ lúc nào đã bị kẻ khác trộm sạch.
Đại Chu giờ đây đã là nỏ mạnh hết đà.
Nhìn những đứa trẻ áo quần rách rưới, run rẩy trong gió thu tiêu điều, ta mới hiểu rõ câu Cảnh Diễn nói “Chúng sinh đều khổ” rốt cuộc mang ý nghĩa thế nào.
Ta thở dài, đem chút lương khô còn sót lại chia cho bọn chúng.
Phương Nam bốn bề chiến hỏa, xã hội hỗn loạn, ngay dưới chân thiên tử cũng chẳng khá hơn.
Đêm qua trời đổ mưa, quần áo trên người ta đến giờ vẫn chưa khô, ướt nhẹp bám dính vào da thịt.
Ánh mắt lướt qua, thấy vài gã lang thang với ánh nhìn bất thiện đang tiến lại gần.
Chúng đi tới hướng ta.
Những ngày qua, ta đã thấy nhiều chuyện như thế.
Những nữ nhân lưu lạc, mấy ai thoát khỏi kiếp nạn này.
Có thể sống sót đã là tốt lắm rồi.
Chúng bắt đầu kéo giật áo quần của ta, những lời lẽ thốt ra ngày càng bẩn thỉu.
Nếu như võ công của ta vẫn còn…
Nếu như võ công vẫn còn…
Ta đau đớn nhắm mắt lại.
Ngay giây sau, ta bị một người nhấc bổng lên, gần như mang theo cơn giận dữ, ném vào trong xe ngựa.
Úc Cô Đài lau vết máu trên tay, ta vẫn còn ngơ ngác.
Hắn liếc ta lạnh lùng, bật cười nhạt:
“Sao vậy? Trách ta phá hỏng chuyện tốt của ngươi à?”
Ta lặng lẽ co người lại, không muốn nói chuyện với hắn.
Úc Cô Đài bất ngờ túm lấy cổ tay ta, kéo mạnh về phía hắn.
Ta nói:
“Ta muốn về nhà.”
Về lại Đại Thương Sơn, trở về bên sư phụ, sư huynh, sư tỷ.
Ngày rời đi, sư phụ từng nói, nếu có ngày ta không thể sống nổi bên ngoài, nhất định phải quay về.
You cannot copy content of this page
Bình luận