Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 7

Chương trước

Chương sau

Tiếng vỗ tay cuối cùng cũng dứt, nhưng những ánh mắt đổ dồn về phía Diệp Thanh Lam vẫn còn mang theo sự kinh ngạc và thán phục chưa tan hết. Bữa tiệc tiếp tục, nhưng tâm điểm của mọi sự chú ý giờ đây không còn là nữ chính Lục Uyển Nhi thanh thuần, thoát tục, mà là vị tiểu thư Diệp gia vừa có màn “kể chuyện” kinh diễm.

Nhiều người trước đây chỉ xã giao qua loa, nay bắt đầu chủ động tiến đến gần bắt chuyện với Thanh Lam. Họ không còn hỏi những câu sáo rỗng về xiêm y, trang sức, mà thay vào đó là những lời thăm dò về câu chuyện “hạt bụi” vừa rồi. Diệp Thanh Lam, với sự trợ giúp của kỹ năng “Diễn Xuất Sơ Cấp” và một linh hồn trưởng thành, đã đối đáp một cách trôi chảy, khiêm tốn nhưng không kém phần thông thái, chỉ nói rằng đó là những điều cô tình cờ đọc được trong một cuốn sách cũ và có chút chiêm nghiệm. Càng nói chuyện, hình ảnh một vị tiểu thư sâu sắc, hiểu biết của cô càng được củng cố.

Diệp phu nhân kéo con gái lại một góc, nhìn cô bằng ánh mắt vừa mừng rỡ vừa hoang mang. “Lam nhi, con… từ khi nào con lại…” Bà không biết phải dùng lời lẽ nào để diễn tả sự thay đổi của con gái.

Thanh Lam nắm lấy tay mẹ, một cảm giác ấm áp xa lạ lan truyền trong cơ thể. “Mẹ, con chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt một vài chuyện thôi ạ. Con của trước kia đã quá hồ đồ, khiến cha mẹ phải phiền lòng rồi.”

Nghe những lời này, vành mắt Diệp phu nhân thoáng chốc đỏ hoe. Bà ôm chầm lấy cô, giọng nghẹn ngào: “Tốt, tốt rồi… Con nghĩ thông suốt là tốt rồi…”

Đứng ở một góc xa, Lục Uyển Nhi lặng lẽ quan sát tất cả. Nụ cười dịu dàng trên môi nàng ta đã biến mất, thay vào đó là một vẻ lạnh lùng, tính toán. Diệp Thanh Lam đã hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nàng ta. Kế hoạch ban đầu đã phá sản hoàn toàn. Nàng ta biết, tối nay không thể hành động thêm được nữa. Cần phải có một kế hoạch khác, tinh vi hơn, để đối phó với một Diệp Thanh Lam hoàn toàn mới này.

Đúng lúc này, Thái tử Minh Triết tiến về phía Thanh Lam. Hắn ra hiệu cho những người xung quanh lui ra, tạo nên một không gian riêng cho hai người. “Diệp tiểu thư,” hắn cất lời, giọng nói không còn sự lạnh nhạt mà có thêm một chút tìm tòi. “Câu chuyện vừa rồi của cô, thật sự rất đặc sắc. Không biết ta có thể mạn phép hỏi, cô đã đọc được nó trong sách nào không?”

Diệp Thanh Lam ngước lên nhìn thẳng vào mắt hắn, đôi mắt cô trong veo như mặt hồ đêm, không có chút si mê hay bối rối nào. “Bẩm Thái tử, đó chỉ là một cuốn sách không tên không tuổi mà thần nữ tình cờ đọc được khi đi du ngoạn cùng gia đình lúc nhỏ. Tên sách đã sớm không còn nhớ rõ. Câu chuyện ấy cứ ở mãi trong tâm trí, hôm nay mượn tiệc mừng của ông nội, chỉ là tiện miệng kể ra cho vui thôi ạ, khiến Thái tử chê cười rồi.”

Câu trả lời vừa khiêm tốn vừa không để lộ chút sơ hở nào khiến Minh Triết càng thêm hứng thú. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, dường như muốn tìm kiếm điều gì đó. “Không, không phải chê cười, mà là vô cùng ngưỡng mộ. Diệp tiểu thư quả thực là một nữ tử tài hoa hiếm có.”

Cuộc đối thoại ngắn ngủi kết thúc khi có người đến mời Thái tử. Nhưng Thanh Lam biết, ấn tượng của hắn về cô đã hoàn toàn thay đổi. Nhiệm vụ tân thủ xem như đã hoàn thành một cách mỹ mãn.

Tàn tiệc, Diệp Thanh Lam theo cha mẹ trở về khuê phòng của mình. Sau khi từ chối ý tốt muốn ở lại chăm sóc của nha hoàn Thúy Liên, cô đóng chặt cửa lại, sự mệt mỏi lúc này mới ập đến. Đối phó với một đám người tâm cơ như vậy quả nhiên không dễ dàng.

“Hệ thống, mở Cửa hàng Hệ thống cho ta xem.” Cô ra lệnh trong đầu.

Ngay lập tức, một bảng giao diện ảo màu xanh lam hiện lên trước mắt cô, chỉ mình cô có thể thấy được. Bên trên có ba mục chính: [Kỹ Năng], [Vật Phẩm], và [Thông Tin]. Số điểm tích lũy của cô hiện tại là 450 điểm.

Cô nhấp vào mục [Kỹ Năng]. Hàng loạt các kỹ năng sơ cấp hiện ra:

  • Cầm nghệ sơ cấp: 100 điểm.
  • Kỳ nghệ sơ cấp: 100 điểm.
  • Thư pháp sơ cấp: 100 điểm.
  • Họa kỹ sơ cấp: 100 điểm.
  • Trà nghệ sơ cấp: 50 điểm.
  • Nữ công sơ cấp: 50 điểm. … Cô lướt qua một lượt, quyết định chưa mua vội. Những thứ này có thể từ từ học, điểm tích lũy nên dùng cho những thứ cần thiết hơn.

Cô chuyển sang mục [Vật Phẩm].

  • Dưỡng Nhan Đan (Hạ phẩm): Giúp da dẻ mịn màng, hồng hào. Giá: 80 điểm/viên.
  • An Thần Hương (Hạ phẩm): Giúp ngủ ngon, thư giãn tinh thần. Giá: 30 điểm/hộp.
  • Chân Ngôn Phù (Dùng một lần): Khiến đối phương trả lời thật một câu hỏi (xác suất thành công 50% với người có ý chí mạnh). Giá: 200 điểm/lá. … Cái giá thật đắt đỏ! Thanh Lam thầm tặc lưỡi.

Cuối cùng là mục [Thông Tin]. Mục này tối om, chỉ có một dòng chữ: “Vui lòng nhập từ khóa về thông tin người hoặc sự việc cần biết. Hệ thống sẽ báo giá.”

Xem ra đây mới là thứ quý giá nhất. Thanh Lam tạm thời đóng cửa hàng lại. Cô lấy viên ‘Thanh Tâm Đan’ mà hệ thống thưởng ra. Nó là một viên đan dược màu trắng ngà, tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ. Không chút do dự, cô bỏ nó vào miệng.

Một luồng khí mát lạnh lan tỏa từ cổ họng ra khắp toàn thân. Đầu óc cô đang mệt mỏi bỗng trở nên tỉnh táo, minh mẫn lạ thường. Những ký ức về cuốn tiểu thuyết “Định Mệnh Ái Tình” vốn có chút mơ hồ, nay bỗng trở nên rõ ràng như một cuốn phim quay chậm. Từng chi tiết, từng nhân vật, từng âm mưu…

Và rồi, tâm trí cô đột nhiên khựng lại. Một chi tiết nhỏ mà cô đã bỏ qua chợt lóe lên trong đầu. Đó không phải là âm mưu của Lục Uyển Nhi, cũng không liên quan trực tiếp đến Thái tử. Đó là một sự kiện liên quan đến việc kinh doanh của Diệp gia! Theo nguyên tác, chỉ khoảng nửa tháng sau bữa tiệc mừng thọ này, một trong những tuyến đường vận chuyển tơ lụa quan trọng nhất của Diệp gia ở phía Nam sẽ bị một băng sơn tặc bí ẩn cướp sạch. Vụ việc này đã khiến Diệp gia tổn thất nặng nề, cũng là một trong những bước đầu tiên dẫn đến sự suy sụp của gia tộc về sau.

Diệp Thanh Lam mở bừng mắt, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng. Vấn đề thực sự, không chỉ nằm trong những tranh đấu tình cảm chốn hậu cung, mà còn là những sóng gió khôn lường trên thương trường. Và lần này, nó sắp ập đến rồi!

Hết Chương 7.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page