Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Quả nhiên như dự đoán của hệ thống và ký ức từ nguyên tác, Lục Uyển Nhi sau khi chào hỏi một vài vị khách quan trọng, liền hướng ánh mắt “ngây thơ vô số tội” của mình về phía Diệp Thanh Lam. Nàng ta khẽ thì thầm điều gì đó với Thái tử Minh Triết, rồi một mình tách ra, tay cầm ly rượu hoa quả, từng bước duyên dáng tiến về phía góc khuất nơi Thanh Lam đang ngồi.
Diệp Thanh Lam trong lòng cười khẩy. “Đến rồi, đến rồi. Màn kịch kinh điển của bạch liên hoa chuẩn bị diễn.” Cô vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ngón tay thon dài khẽ xoay nhẹ chén trà trong tay, tựa như không hề để ý đến sự tiếp cận của nữ chính.
Lục Uyển Nhi càng đến gần, Thanh Lam càng cảm nhận rõ ràng hơn “hào quang nữ chính” tỏa ra từ người nàng ta – một loại khí chất mong manh, yếu đuối, dễ khiến người khác nảy sinh ý muốn che chở. Tiếc thay, người đang đối diện với nàng ta bây giờ là Diệp Thanh Lam phiên bản 2.0, đã được tiêm vắc-xin “miễn nhiễm bạch liên hoa”.
“Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp.” Lục Uyển Nhi cất giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như chuông bạc, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Nàng ta dừng lại cách Thanh Lam chừng ba bước chân, một khoảng cách hoàn hảo để “vô tình” ngã vào người đối phương.
Thanh Lam ngước mắt lên, ánh nhìn không còn vẻ ghen ghét hay đố kỵ như Diệp Thanh Lam nguyên bản thường thể hiện khi đối mặt với Lục Uyển Nhi. Thay vào đó là một sự bình tĩnh đến lạ, thậm chí có phần thờ ơ. “Lục tiểu thư.” Cô chỉ đáp lại cộc lốc hai chữ, không hề có ý định đứng dậy hay tỏ ra thân thiết.
Sự lạnh nhạt này của Thanh Lam dường như khiến Lục Uyển Nhi hơi khựng lại một chút, nhưng rất nhanh, nàng ta đã điều chỉnh lại biểu cảm, đôi mắt to tròn khẽ chớp, lộ ra vẻ hơi tủi thân. “Diệp tiểu thư, hôm nay trông tiểu thư thật khác… rất xinh đẹp.”
“Ồ, vậy sao? Đa tạ Lục tiểu thư quá khen.” Thanh Lam nhếch nhẹ khóe môi, một nụ cười nhàn nhạt nhưng đầy xa cách. “Không biết Lục tiểu thư tìm ta có việc gì không?”
Chính lúc này, Lục Uyển Nhi như thể bị mất thăng bằng, người hơi nghiêng về phía trước, ly rượu trên tay cũng theo đó mà chao đảo. “A!” Nàng ta khẽ kêu lên một tiếng, vẻ mặt đầy kinh hoảng, nhắm thẳng hướng Diệp Thanh Lam mà “ngã” tới.
Nếu là Diệp Thanh Lam của trước kia, chắc chắn sẽ đứng im như trời trồng, hoặc là luống cuống đẩy ra, tạo cơ hội hoàn hảo cho Lục Uyển Nhi diễn tiếp màn kịch bị bắt nạt. Nhưng Diệp Thanh Lam của hiện tại thì khác. Ngay khoảnh khắc Lục Uyển Nhi bắt đầu “diễn”, cô đã nhẹ nhàng nghiêng người sang một bên, đồng thời chiếc ghế cô đang ngồi cũng “vô tình” bị dịch chuyển ra sau một chút do hành động đứng dậy “định đỡ” của cô.
Kết quả là, Lục Uyển Nhi ngã một cách rất “duyên dáng” xuống khoảng không nơi Diệp Thanh Lam vừa ngồi. Ly rượu trên tay nàng ta đổ tung tóe xuống sàn nhà, một vài giọt bắn lên vạt váy hồng phấn, tạo thành những đốm màu sậm xấu xí.
“[Keng! Chúc mừng ký chủ đã thành công né tránh được âm mưu của Lục Uyển Nhi! Hoàn thành bước 1/3 nhiệm vụ tân thủ. Kỹ năng ‘Diễn Xuất Sơ Cấp’ đã được kích hoạt, độ thuần thục +5.]” Âm thanh của hệ thống vang lên kèm theo một chút vui vẻ hiếm hoi.
Diệp Thanh Lam đứng thẳng người, gương mặt lộ rõ vẻ “kinh ngạc” và “lo lắng”. Cô vội vàng cúi xuống, đưa tay ra như muốn đỡ Lục Uyển Nhi: “Lục tiểu thư, người có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy?” Giọng điệu của cô đầy vẻ quan tâm chân thành, không một chút sơ hở.
Lục Uyển Nhi ngã sõng soài trên đất, có chút ngơ ngác. Kịch bản không phải diễn ra như thế này! Rõ ràng là cô ta phải ngã vào người Diệp Thanh Lam, sau đó Diệp Thanh Lam sẽ tức giận mắng chửi, rồi Thái tử sẽ xuất hiện như một vị thần để bảo vệ cô ta. Sao bây giờ lại thành ra cô ta tự mình té ngã, còn Diệp Thanh Lam lại trở thành người “quan tâm” lo lắng?
Một vài tiếng xì xầm bắt đầu vang lên từ những vị khách gần đó. Họ thấy rõ ràng là Lục Uyển Nhi tự mình loạng choạng rồi ngã, không hề liên quan gì đến Diệp Thanh Lam đang ngồi yên một chỗ.
Thái tử Minh Triết, người từ nãy đến giờ vẫn luôn lặng lẽ quan sát, lúc này mới bước nhanh tới. Hắn nhìn Lục Uyển Nhi đang chật vật trên sàn, rồi lại liếc nhanh về phía Diệp Thanh Lam. Ánh mắt hắn khi nhìn Diệp Thanh Lam có chút phức tạp, không còn vẻ chán ghét hay lạnh lùng như trước, mà thêm vào đó một tia dò xét và ngạc nhiên khó tả. Phong thái ung dung, thanh lịch và cách xử lý tình huống vừa rồi của Diệp Thanh Lam hoàn toàn khác xa với những gì hắn từng biết về cô.
“Uyển Nhi, nàng không sao chứ?” Minh Triết đỡ Lục Uyển Nhi đứng dậy, giọng nói vẫn ôn hòa nhưng không khó để nhận ra một thoáng cau mày.
Lục Uyển Nhi đứng dậy, vành mắt hơi ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào: “Thái tử… muội… muội không cẩn thận…” Nàng ta liếc nhìn Diệp Thanh Lam, ánh mắt như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Diệp Thanh Lam chỉ đứng yên, gương mặt vẫn giữ vẻ lo lắng đúng mực. “Lục tiểu thư, người không bị thương ở đâu chứ? Thật là đáng tiếc cho bộ váy đẹp.” Cô nói, ánh mắt chân thành nhìn thẳng vào Lục Uyển Nhi, sau đó lại khẽ hướng về phía Thái tử, nhẹ nhàng gật đầu chào một cách lịch sự rồi nói: “Thật thất lễ, không ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn này. Xin Thái tử và Lục tiểu thư lượng thứ.”
Nói xong, cô cũng không đợi họ phản ứng, nhẹ nhàng xoay người, ý muốn rời đi để tránh thêm phiền phức. Thái độ không kiêu ngạo, cũng không cố tỏ ra thân thiết của cô khiến Minh Triết lại một lần nữa phải nhìn theo bóng lưng mảnh mai nhưng thẳng tắp ấy với một cảm xúc khó tả. Cô gái này, dường như đã thay đổi rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận