Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 19

Chương trước

Chương sau

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt. Sáng sớm hôm đó, cha con Diệp Thanh Lam thay một bộ trang phục trang trọng nhưng không quá phô trương rồi bước lên một cỗ xe ngựa đơn giản, tiến về phía hoàng cung. Khi cỗ xe đi qua những bức tường thành cao sừng sững, đi qua những lớp lính canh mặc áo giáp sáng loáng với vẻ mặt lạnh lùng, không khí uy nghiêm và đầy áp lực của nơi quyền lực nhất đất nước khiến ông Diệp không khỏi có chút căng thẳng.

Diệp Thanh Lam khẽ đặt tay lên tay cha mình, một hành động trấn an thầm lặng. Cha cô quay sang nhìn cô, thấy vẻ bình tĩnh và tự tin trong mắt con gái, lòng ông cũng vững vàng hơn đôi chút.

Họ được một vị thái giám dẫn vào trong cung. Đi qua những khoảng sân rộng lớn và những dãy hành lang dài hun hút, cuối cùng họ cũng đến được điện Kiến An, nơi nhà vua sẽ gặp họ.

Bước vào trong điện, một cảm giác choáng ngợp ập đến. Gian điện vô cùng rộng lớn, những cây cột sơn son thếp vàng to lớn chống đỡ mái điện cao vút. Ở vị trí cao nhất, trên một chiếc ngai vàng chạm trổ hình rồng, là một người đàn ông lớn tuổi mặc long bào. Tuy gương mặt đã có nhiều nếp nhăn và lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng đôi mắt của ngài vẫn vô cùng sắc bén, như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Đó chính là vị vua của đất nước này.

Bên dưới, đứng ở hai hàng là các vị quan lớn trong triều. Thanh Lam nhận ra Tể tướng Lục, cha của Lục Uyển Nhi, đang đứng ở hàng đầu với vẻ mặt nghiêm nghị. Đứng cách đó không xa là quan Trung thư lệnh Vương Tín, người của phe Nhị hoàng tử. Và đứng ở vị trí gần ngai vàng nhất, không ai khác chính là Thái tử Minh Triết, vẻ mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt cũng đang hướng về phía hai cha con cô.

Tất cả những nhân vật quan trọng nhất của ván cờ chính trị này đều đã có mặt.

“Thảo dân Diệp Tuấn An, cùng con gái Diệp Thanh Lam, tham kiến bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế!” hai cha con cung kính quỳ xuống hành lễ.

“Miễn lễ, bình thân.” Giọng nói của nhà vua có chút khàn, nhưng vẫn đầy uy quyền. “Nghe nói Diệp gia các ngươi không chỉ làm ăn giỏi, mà còn có công giúp triều đình diệt trừ giặc cướp, thật đáng khen. Trẫm cho gọi các ngươi đến đây hôm nay là để ban thưởng.”

“Tạ ơn bệ hạ!” ông Diệp đáp, giọng có chút run rẩy.

“Nghe nói các ngươi có chuẩn bị quà dâng lên trẫm?”

“Dạ bẩm bệ hạ, có ạ.”

Theo lệnh của nhà vua, người hầu mang quà tặng của Diệp gia vào. Khi hai chiếc rương gỗ mộc mạc và một cuộn giấy được đặt giữa đại điện, một sự ngạc nhiên hiện rõ trên mặt các vị quan. Họ đã quá quen với những cống phẩm là vàng bạc châu báu, đây là lần đầu tiên họ thấy có người dâng tặng những thứ “tầm thường” như vậy.

Ông Diệp, theo những gì con gái đã dặn, bắt đầu tâu trình một cách rành rọt. Ông mở cuộn bản đồ ra trước, giải thích về những tuyến đường giao thương mới có thể giúp ích cho dân chúng. Sau đó, ông mở chiếc rương gỗ ra, giới thiệu những loại nông sản quê nhà, nói rằng đây là tấm lòng thành của người dân An Khánh, là tinh hoa của đất trời, xin dâng lên bệ hạ để tỏ lòng biết ơn vì đã sống dưới một triều đại thái bình.

Trong suốt quá trình đó, nhà vua chỉ im lặng lắng nghe, nhưng đôi mắt mệt mỏi của ngài dường như đã ánh lên một tia hứng thú.

Sau khi ông Diệp trình bày xong, nhà vua không nói gì về món quà, mà lại bất ngờ quay sang Diệp Thanh Lam.

“Ngươi là Diệp Thanh Lam? Trẫm nghe nói ở An Khánh, ngươi đã kể một câu chuyện về hạt bụi rất thú vị. Hôm nay, ngươi hãy kể lại cho trẫm và các vị khanh tướng ở đây cùng nghe xem.”

Tất cả mọi ánh mắt trong điện lập tức đổ dồn về phía cô gái nhỏ bé đang đứng đó. Đây là một thử thách bất ngờ! Thái tử Minh Triết nhướng mày, Tể tướng Lục thì vuốt râu, ánh mắt đầy dò xét.

Diệp Thanh Lam hít một hơi thật sâu. Cô biết đây là bài kiểm tra quan trọng nhất. Cô bước lên một bước, cúi đầu rồi cất giọng nói trong trẻo, rõ ràng của mình, kể lại câu chuyện về hạt bụi. Giọng kể của cô không hề run sợ, mà bình thản, từ tốn, truyền tải một cách trọn vẹn ý nghĩa sâu sắc của câu chuyện về giá trị của những điều nhỏ bé và sự cống hiến thầm lặng.

Cả đại điện chìm trong im lặng, chỉ còn lại giọng nói của cô vang vọng.

Khi cô kể xong, không gian vẫn tĩnh lặng như tờ. Nhà vua nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.

Cuối cùng, ngài cất tiếng cười khẽ, một tiếng cười có vẻ hài lòng. “Tốt! Rất tốt! ‘Thân cát bụi, nhưng tâm lại có thể ôm trọn cả đất trời’… Hay cho một câu nói hay! Diệp Tuấn An, nhà ngươi không chỉ làm ăn giỏi, mà còn sinh được một cô con gái tốt.”

Nghe được lời khen này, cha con Thanh Lam như trút được một gánh nặng ngàn cân.

“Người đâu,” nhà vua ra lệnh, “ban thưởng cho Diệp gia một ngàn lạng vàng, một trăm tấm gấm vóc thượng hạng, và danh hiệu ‘Nhà buôn của hoàng gia’. Bãi triều.”

“Tạ ơn bệ hạ!”

Khi hai cha con theo thái giám lui ra khỏi đại điện, Thanh Lam cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn vào lưng mình. Có sự tò mò, có sự ghen ghét, và có cả sự tính toán. Cô đã vượt qua được cửa ải của nhà vua, nhưng cũng chính vì vậy, cô đã tự biến mình thành một nhân vật không thể xem thường trong mắt tất cả các phe phái.

Ván cờ ở kinh thành, giờ mới thực sự bắt đầu gay cấn.

Hết Chương 19.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page