Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 17

Chương trước

Chương sau

Phủ Tể tướng quả nhiên là nơi quyền uy bậc nhất kinh thành. Xe ngựa vừa dừng lại, Diệp Thanh Lam đã cảm nhận được một sự xa hoa và trang nghiêm toát ra từ từng viên gạch, từng mái ngói. Những người gác cổng và gia nhân đều mặc đồng phục sang trọng, thái độ tuy lễ phép nhưng trong ánh mắt lại không giấu được vẻ kiêu ngạo của những người làm trong nhà quyền quý.

Một bà quản sự lớn tuổi nhanh chóng ra đón, dẫn Thanh Lam đi qua những dãy hành lang dài, uốn lượn để vào khu vườn phía sau. Khu vườn này vô cùng rộng lớn, trồng đầy những loài hoa quý hiếm đang đua nhau khoe sắc. Giữa vườn là một thủy tạ được xây dựng tinh xảo, nơi các vị tiểu thư đã tụ tập đông đủ, tiếng nói cười ríu rít.

Thanh Lam chỉ khẽ liếc mắt một cái đã nhận ra ngay một bụi hoa Dạ Lý đang nở rộ ở gần lối vào thủy tạ, hương thơm nồng nàn của nó lan tỏa trong không khí. Đúng như hệ thống đã cảnh báo. Cô thầm siết chặt chiếc túi thơm thảo dược giấu trong tay áo, trong lòng không một chút nao núng.

Khi cô vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Có tò mò, có đánh giá, và có cả sự xem thường không hề che giấu. Với họ, một tiểu thư nhà buôn dù giàu có đến mấy cũng không thể nào sánh được với xuất thân quan lại cao quý của họ.

Giữa đám đông ấy, Lục Uyển Nhi nổi bật lên như một nàng tiên hoa. Nàng ta mặc một bộ váy lụa màu trắng tinh khôi, mái tóc cài một bông hoa mẫu đơn trắng, trông vô cùng thanh thuần và thoát tục. Bên cạnh nàng ta là một phụ nữ trung niên có tướng mạo phúc hậu, trang điểm quý phái, chính là mẹ của nàng ta, Lục phu nhân.

“Diệp tiểu thư đã đến rồi,” Lục phu nhân mỉm cười chào đón, thái độ vô cùng thân mật. “Chúng ta ở đây ai cũng đang mong ngóng con đấy. Nghe danh Diệp tiểu thư tài hoa, hôm nay mới được gặp mặt.”

“Phu nhân quá khen rồi ạ,” Thanh Lam khiêm tốn đáp lễ một cách hoàn hảo. “Được phu nhân mời đến dự tiệc, đó là phúc phận của con.”

Lục Uyển Nhi cũng bước tới, nắm lấy tay Thanh Lam một cách thân thiết. “Diệp tỷ tỷ, lâu rồi không gặp, tỷ càng ngày càng xinh đẹp. Tỷ xem, vườn hoa của nhà muội có đẹp không? Lại đây, muội chỉ cho tỷ xem bụi hoa Dạ Lý này, hương thơm của nó đặc biệt lắm.”

Nàng ta cố ý kéo Thanh Lam đến gần bụi hoa nguy hiểm kia.

Thanh Lam không hề từ chối, cô để mặc cho Lục Uyển Nhi kéo đi, trên môi vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng. “Đúng là rất thơm. Ở An Khánh muội ít khi thấy loài hoa nào có hương thơm quyến rũ như vậy.”

Sau màn chào hỏi, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Các vị tiểu thư được mời ngồi vào bàn, thưởng thức trà và bánh ngọt. Lục Uyển Nhi và mấy người bạn thân của nàng ta liên tục quan sát Diệp Thanh Lam, chờ đợi giây phút cô bắt đầu cảm thấy khó chịu, đưa tay lên gãi hoặc có biểu hiện choáng váng.

Nhưng họ đã phải thất vọng. Thời gian trôi qua, Diệp Thanh Lam vẫn vô cùng bình thản. Làn da của cô vẫn trắng nõn mịn màng không một vết mẩn đỏ. Ánh mắt cô vẫn trong veo, tinh anh, không có một chút dấu hiệu nào của việc bị trúng ảo giác. Cô ung dung thưởng trà, thỉnh thoảng lại đáp lại lời của người khác một cách khéo léo, chừng mực.

Nụ cười trên môi Lục Uyển Nhi bắt đầu có chút gượng gạo.

Thấy kế hoạch không thành, một vị tiểu thư họ Lý, người từng gây khó dễ cho Thanh Lam ở tiệc mừng thọ, lại bắt đầu hành động. Cô ta bưng một chén trà, giả vờ bước đi loạng choạng rồi “vô tình” hắt chén trà về phía Thanh Lam.

“Ái da!” cô ta kêu lên.

Nhưng Diệp Thanh Lam dường như đã đoán trước được. Cô chỉ cần khẽ nghiêng người một chút, cả chén trà nóng đã đổ hết lên chiếc váy gấm đắt tiền của chính Lý tiểu thư, tạo thành một mảng ướt sũng vô cùng khó coi.

“Lý tiểu thư, cô có sao không?” Thanh Lam vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đầy “lo lắng”. Cô lấy khăn tay của mình ra, ân cần nói: “Trời ơi, tội nghiệp cho bộ váy đẹp của cô quá. Mau lau đi kẻo bỏng.”

Hành động vừa nhanh nhẹn vừa đầy thiện chí của cô khiến mọi người đều nhìn Lý tiểu thư bằng ánh mắt chê trách. Tự mình làm đổ trà lên người mình, đúng là vừa hậu đậu vừa mất mặt. Lý tiểu thư tức đến đỏ mặt, nhưng không thể nói được lời nào, chỉ có thể ngượng ngùng lui ra phía sau để người hầu giúp đỡ.

Lúc này, không khí trong buổi tiệc đã hoàn toàn thay đổi. Không ai còn dám xem thường cô gái nhà họ Diệp này nữa. Cô không hề yếu đuối, cũng chẳng hề dễ bắt nạt. Cô giống như một tảng đá nằm giữa dòng nước, dù sóng có xô đến đâu cũng không hề lay chuyển.

Lục Uyển Nhi siết chặt tay trong áo. Nàng ta không hiểu tại sao mọi kế hoạch của mình đều thất bại. Tại sao Diệp Thanh Lam lại có thể bình tĩnh đến như vậy?

Giữa khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ, Diệp Thanh Lam ngẩng đầu lên, ánh mắt cô giao với ánh mắt của Lục Uyển Nhi ở phía đối diện. Không có lời nói nào được thốt ra, nhưng cả hai đều hiểu.

Một cuộc chiến không khoan nhượng đã được ngầm tuyên bố. Và trong trận giao tranh đầu tiên này, phần thắng đã rõ ràng thuộc về ai.

Hết Chương 17.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page