Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 16

Chương trước

Chương sau

Trở về đến phủ, ông Diệp vẫn chưa hết lo lắng sau cái nhìn đầy ẩn ý của Thái tử. Diệp Thanh Lam phải mất một lúc lâu để trấn an cha mình, giải thích rằng việc bị để ý là không thể tránh khỏi, và điều quan trọng là gia đình mình phải giữ vững lập trường trung lập, không ngả về bất cứ bên nào.

Sự bình tĩnh và những lời phân tích hợp lý của con gái khiến ông Diệp dần yên lòng. Ông nhận ra rằng, cô con gái của mình giờ đây đã là một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho ông ở chốn kinh thành xa lạ này.

Nhưng đúng như câu “cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, họ muốn giữ mình kín đáo, nhưng những người khác lại không để cho họ được yên. Hai ngày sau cuộc gặp gỡ tình cờ với Thái tử, một cỗ xe sang trọng khác đã dừng lại trước cổng Diệp phủ. Lần này, người đến là từ phủ của Tể tướng Lục, cha của Lục Uyển Nhi.

Một bà quản sự ăn mặc trang trọng, thái độ có phần cao ngạo, bước vào nhà và đưa lên một tấm thiệp mời màu hồng phấn, có rắc bột vàng lấp lánh.

“Bẩm Diệp lão gia,” bà ta nói, giọng điệu khách sáo, “Phu nhân nhà chúng tôi nghe tin Diệp tiểu thư đã đến kinh thành nên vô cùng quý mến. Phu nhân sắp tổ chức một buổi tiệc ngắm hoa tại vườn nhà, đặc biệt mời Diệp tiểu thư đến chung vui cùng các tiểu thư khuê các khác. Mong tiểu thư nể mặt nhận lời.”

Đây là một chiêu bài vô cùng cao tay. Lời mời này không nhắm vào ông Diệp mà nhắm thẳng vào Diệp Thanh Lam. Nó được gói trong một cái vỏ bọc vô cùng đẹp đẽ: một buổi gặp gỡ thân mật giữa những người phụ nữ với nhau, hoàn toàn không dính dáng đến chính trị. Từ chối một lời mời như vậy sẽ bị coi là thất lễ nặng nề, là không nể mặt phu nhân của quan Tể tướng, cũng đồng nghĩa với việc làm mất lòng cả phe cánh của Thái tử.

Ông Diệp cầm tấm thiệp mời, tay hơi run. Ông biết rõ mối quan hệ không tốt đẹp giữa con gái mình và Lục Uyển Nhi. Để con gái một mình đến phủ Tể tướng, khác nào đưa dê vào miệng cọp? Ông định lên tiếng từ chối thay con.

“Cha,” Thanh Lam nhẹ nhàng lên tiếng, ánh mắt cô vô cùng kiên định. “Cha hãy nhận lời giúp con.”

“Nhưng mà, Lam nhi…”

“Trốn không phải là cách hay, thưa cha.” Cô nhìn thẳng vào mắt ông. “Con càng trốn, họ sẽ càng cho rằng chúng ta yếu thế và dễ bắt nạt. Con phải đi, để cho họ thấy, Diệp Thanh Lam này không còn như xưa nữa.”

Thấy sự quyết tâm trong mắt con gái, ông Diệp không biết phải nói gì hơn, đành nhận lời với bà quản sự kia.

Sau khi khách đã về, Thanh Lam cầm tấm thiệp mời lên xem xét. Bề ngoài nó trông vô cùng đẹp đẽ, tỏa ra một mùi hương hoa quế nhẹ nhàng. Nhưng khi cô dùng chức năng “Phân Tích”, một dòng chữ cảnh báo hiện ra.

[Thiệp mời. Giấy Tuyên Thành hảo hạng. Mực thơm hoa quế. Có tẩm một lượng phấn hoa Độc Tâm Thảo rất nhỏ, mắt thường không thấy. Phấn hoa này không gây hại ngay, nhưng nếu tiếp xúc lâu với hương thơm của hoa Dạ Lý trong vườn của phủ Tể tướng, sẽ gây ra ảo giác nhẹ và nổi mẩn đỏ trên da.]

Thanh Lam cười lạnh trong lòng. Quả nhiên là một cái bẫy ngọt ngào. Lục Uyển Nhi vẫn dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt, âm thầm này. Nàng ta muốn cô bị mất mặt trước đông đảo các tiểu thư quyền quý, muốn cô nổi mẩn, hoảng loạn và trở thành trò cười cho mọi người.

Nhưng tiếc là, cô đã không còn là Diệp Thanh Lam ngốc nghếch của ngày xưa.

Trong mấy ngày tiếp theo, cô bắt đầu chuẩn bị cho “buổi tiệc” của mình. Dựa vào kỹ năng “Dược Lý Sơ Cấp”, cô tự mình bào chế ra một loại thuốc giải độc đơn giản từ những thảo dược mua ở hiệu thuốc. Cô cũng làm một chiếc túi thơm nhỏ, bên trong không phải là hương hoa mà là những loại lá cây có tác dụng trung hòa phấn hoa Độc Tâm Thảo.

Đến ngày dự tiệc, cô chọn cho mình một bộ váy màu vàng nhạt đơn giản nhưng thanh tao. Vải lụa trơn, không thêu hoa văn cầu kỳ để tránh bị bám phấn hoa lạ. Mái tóc được búi gọn gàng, chỉ cài một cây trâm bạc. Cô trang điểm rất nhẹ, làm nổi bật lên vẻ đẹp tự nhiên, trong sáng nhưng vẫn toát ra một khí chất vững vàng, khó có thể xem thường.

Trước khi đi, ông Diệp nhìn con gái, trong lòng trăm mối ngổn ngang. “Lam nhi, con phải thật cẩn thận. Nếu có chuyện gì, đừng sợ làm lớn, cứ cho người về báo ngay cho cha.”

Thanh Lam mỉm cười để cha yên lòng. “Cha yên tâm, con sẽ không sao đâu.”

Cô bước lên xe ngựa, chỉ có nha hoàn Thúy Liên đi cùng. Khi cánh cửa xe ngựa từ từ đóng lại, nụ cười trên môi cô cũng tắt dần, thay vào đó là một ánh nhìn sắc bén và lạnh lùng.

Cô không phải đang đi đến một buổi tiệc ngắm hoa.

Cô đang đi đến một chiến trường.

Hết Chương 16.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page