Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Sau khi vị khách của phủ quan Trung thư lệnh rời đi, ông Diệp lập tức gọi con gái vào phòng sách, vẻ mặt không còn sự vui mừng mà thay vào đó là sự lo lắng thấy rõ.
“Lam nhi, con nói đúng. Vừa đến nơi đã có người của Nhị hoàng tử tìm đến. Chuyến đi này e rằng không hề đơn giản. Theo con, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Giờ đây, ông đã hoàn toàn tin tưởng vào sự phán đoán của con gái mình.
Thanh Lam bình tĩnh đáp: “Cha à, theo con nghĩ, việc cấp bách nhất bây giờ không phải là đối phó với họ, mà là chúng ta phải hiểu rõ tình hình ở đây đã. Chúng ta giống như người đi trong đêm, phải biết rõ đường đi lối lại thì mới không bị vấp ngã.”
“Ý con là sao?”
“Cha còn nhớ danh sách những người bạn cũ mà ông nội đã đưa cho cha không ạ?”
Ông Diệp như bừng tỉnh: “À phải! Cha suýt nữa thì quên mất.” Ông vội vàng lấy ra một mảnh giấy đã hơi ố vàng từ trong túi áo. Trên đó có ghi tên và địa chỉ của ba người.
Thanh Lam nhìn vào danh sách. “Trần bá bá… Người này, con nghe ông nội nói từng là một vị quan thanh liêm, sau này vì không muốn dính vào chuyện tranh giành quyền lực nên đã xin về ở ẩn, mở một trường dạy học. Ông ấy không thuộc phe phái nào, lại là người hiểu rõ chuyện trong triều. Chúng ta nên đến thăm ông ấy trước.”
Ông Diệp gật đầu tán thành. Sáng hôm sau, hai cha con chuẩn bị một ít quà quê từ An Khánh, ăn mặc giản dị rồi lên xe ngựa đến phủ của ông Trần, người bạn cũ của Lão Thái gia.
Trần phủ nằm trong một con ngõ yên tĩnh, khác hẳn với sự xa hoa của những dinh thự khác. Đó là một ngôi nhà ba gian đơn sơ, có sân vườn trồng đầy hoa cúc, toát lên một vẻ thanh tao, yên bình. Một ông lão phúc hậu, tóc đã bạc phơ nhưng dáng người vẫn còn khỏe khoắn, vui vẻ ra đón hai cha con. Đó chính là ông Trần.
Sau khi hàn huyên về chuyện cũ của Lão Thái gia, ông Diệp đã đem chuyện mình được gọi lên kinh thành và việc có người của quan Trung thư lệnh đến mời để hỏi ý kiến ông Trần.
Nghe xong, ông Trần chỉ thở dài một tiếng. “Diệp lão đệ, huynh không biết đó thôi. Cái danh hiệu ‘Nhà buôn của hoàng gia’ mà nhà vua ban cho, vừa là vinh dự, nhưng cũng vừa là một hòn than nóng bỏng tay đấy.”
Ông chậm rãi giải thích cho hai cha con nghe về tình hình hiện tại. Nhà vua tuổi đã cao, sức khỏe ngày một yếu đi. Các vị hoàng tử đã bắt đầu ngấm ngầm xây dựng thế lực riêng. Mạnh nhất là hai phe: Thái tử Minh Triết được Tể tướng Lục, cha của Lục Uyển Nhi, và nhiều vị quan lớn trong triều ủng hộ. Phe còn lại là Nhị hoàng tử, người tuy không có nhiều sự ủng hộ của các quan lớn nhưng lại thông minh, lắm mưu nhiều kế và rất giỏi thu phục lòng người.
“Việc Diệp gia các người lập công lớn, lại giàu có nức tiếng, đã trở thành một đối tượng mà cả hai phe đều muốn lôi kéo.” Ông Trần nói. “Phe Nhị hoàng tử ra tay trước, mời các người dự tiệc chính là muốn cho mọi người thấy Diệp gia đã ngả về phía họ. Nếu các người đi, sẽ làm mất lòng phe của Thái tử. Mà nếu từ chối không khéo, cũng sẽ đắc tội với Nhị hoàng tử. Các người đang ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.”
Những lời phân tích của ông Trần khiến ông Diệp toát mồ hôi. Ông không ngờ tình hình lại phức tạp đến vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của hai cha con, ông Trần nói thêm: “Cách tốt nhất bây giờ là hãy thật kín đáo. Cứ lấy cớ chuẩn bị để vào cung ra mắt nhà vua mà trì hoãn mọi cuộc gặp gỡ. Hãy tỏ ra mình chỉ là nhà buôn thật thà, không ham muốn quyền lực. Phải thật cẩn thận trong từng lời ăn tiếng nói.”
Cuộc nói chuyện với ông Trần đã cho cha con Diệp gia một cái nhìn rõ ràng hơn về mảnh lưới vô hình đang giăng sẵn ở kinh thành. Trên đường trở về, ông Diệp cảm kích nói với con gái: “Lam nhi, may mà có con đi cùng. Nếu không một mình cha chắc đã bước sai ngay từ bước đầu tiên rồi.”
Xe ngựa đang đi trên một con phố sầm uất thì bỗng nhiên dừng lại. Phía trước có một đám đông đang tụ tập, gây ra ách tắc. Thanh Lam tò mò vén rèm nhìn ra. Cô thấy một toán lính đang giữ một người đàn ông ăn mặc rách rưới. Đứng bên cạnh quan sát sự việc là một bóng người cao lớn, vận trang phục gấm vóc đắt tiền, khí chất phi phàm. Dù chỉ nhìn từ phía sau, Thanh Lam cũng nhận ra đó là Thái tử Minh Triết.
Cô vội vàng dùng chức năng “Phân Tích”.
[Nhân vật: Thái tử Minh Triết. Tuổi: 22. Trạng thái: Đang suy xét. Mối quan hệ với Diệp Thanh Lam: Tò mò, có chút hứng thú. Mục tiêu hiện tại: Củng cố quyền lực, tìm kiếm nhân tài.]
Thì ra hắn cũng không hề nhàn rỗi. Thanh Lam thầm nghĩ.
Dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thái tử Minh Triết đột nhiên quay đầu lại. Ánh mắt sắc bén của hắn lướt qua đám đông và dừng lại đúng ở chiếc xe ngựa của Diệp gia. Tuy không nhìn rõ người bên trong, nhưng hắn nhận ra huy hiệu hình chiếc lá của Diệp gia được khắc trên thành xe. Một nét cười khó đoán hiện lên trên môi hắn.
Thanh Lam giật mình, vội vàng buông rèm xuống. Tim cô đập thình thịch. Vậy là họ đã chính thức xuất hiện trên “bản đồ” của Thái tử rồi.
Cuộc chiến ở kinh thành, xem ra còn bắt đầu sớm hơn cô tưởng.
You cannot copy content of this page
Bình luận