Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Sau hơn hai tuần rong ruổi trên đường, đoàn xe ngựa của Diệp gia cuối cùng cũng đã đến được kinh thành. Khi cánh cổng thành sừng sững hiện ra trước mắt, Diệp Thanh Lam không khỏi cảm thấy choáng ngợp. Kinh thành khác hẳn với sự yên bình của thành An Khánh. Nơi đây đường xá rộng thênh thang, xe ngựa và người đi lại như mắc cửi. Hai bên là những tòa nhà cao lớn, những cửa hiệu buôn bán tấp nập, và những dinh thự của quan lại uy nghiêm, tráng lệ. Không khí ở đây dường như cũng mang theo một sự vội vã và một áp lực vô hình.
Đoàn xe đi thẳng đến cơ ngơi của Diệp gia ở kinh thành. Đó là một ngôi nhà lớn có ba gian, nằm ở một khu phố dành cho những nhà buôn giàu có. Tuy không thể so bì với những dinh thự của các vị quan lớn, nhưng nó cũng cho thấy sự giàu có và khả năng nhìn xa của Diệp gia khi đã sớm mua đất, xây nhà ở đây.
Vừa đến nơi, ông Diệp liền bận rộn chỉ đạo người làm dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc. Ông có vẻ hơi mất bình tĩnh trước sự phồn hoa và không khí có phần căng thẳng của kinh thành. Thanh Lam thấy vậy liền chủ động đứng ra giúp đỡ. Với sự điềm tĩnh và khả năng sắp xếp của mình, cô nhanh chóng ổn định lại mọi việc trong nhà, từ việc phân chia phòng ốc cho người hầu đến việc kiểm tra kho lương thực, mọi thứ đều được cô xử lý một cách ngăn nắp. Hành động này khiến cha cô vô cùng hài lòng và yên tâm.
Cô cũng không quên dùng chức năng “Phân Tích Cơ Bản” để kiểm tra một lượt những người làm có sẵn trong nhà. May mắn là hầu hết đều là những người thật thà, chỉ có một tên gác cổng có vẻ hơi lanh chanh, hay để ý chuyện người khác. Cô đã khéo léo đề nghị cha mình chuyển hắn sang làm một công việc ít quan trọng hơn ở nhà kho phía sau.
Nhưng họ còn chưa kịp nghỉ ngơi cho lại sức sau chuyến đi dài, thì đã có khách tìm đến. Quản gia vào bẩm báo, có người từ phủ của quan Trung thư lệnh Vương Tín đến đưa thiệp mời.
Diệp Thanh Lam trong lòng похолодало. Nhanh như vậy sao? Phe cánh của Nhị hoàng tử quả nhiên hành động vô cùng mau lẹ.
Cha cô, ông Diệp, sau khi nghe xong thì có chút mừng rỡ. Được một vị quan lớn trong triều để mắt và gửi thiệp mời ngay khi vừa mới tới, đối với một nhà buôn như ông mà nói, là một vinh dự rất lớn. Ông vội vàng chỉnh lại áo quần, định ra ngoài tiếp khách và nhận lời ngay.
“Cha, khoan đã.” Thanh Lam nhẹ nhàng kéo tay áo cha mình lại.
“Có chuyện gì vậy con?”
Cô ghé sát vào tai ông, nói nhỏ: “Cha ơi, chúng ta vừa mới đến, đường sá xa xôi, người còn mệt mỏi. Hơn nữa, chúng ta còn chưa vào cung ra mắt nhà vua mà đã vội nhận lời đi dự tiệc của quan lớn, e rằng sẽ có người nói ra nói vào, cho rằng chúng ta không biết phép tắc.”
Lời nói của cô như một luồng nước mát làm cho cái đầu đang nóng lên vì phấn khởi của ông Diệp nguội lại. Đúng vậy, con gái ông nói rất có lý.
“Vậy theo con thì phải làm sao?” ông hỏi nhỏ.
“Cha cứ ra tiếp khách, nói lời cảm tạ thịnh tình của quan lớn. Nhưng hãy nói rằng gia đình ta vừa đến, còn nhiều việc cần sắp xếp, xin cho chúng ta vài hôm để ổn định lại mọi thứ. Sau khi vào cung nhận thưởng xong, cha sẽ đích thân mang quà đến phủ của ngài để cảm ơn. Như vậy vừa không làm mất lòng người ta, lại vừa thể hiện chúng ta là người cẩn trọng, biết trước biết sau.”
Ông Diệp gật đầu lia lịa, trong mắt ánh lên vẻ tự hào. Con gái ông thật sự đã trưởng thành, suy nghĩ thấu đáo hơn ông rất nhiều.
Ông làm đúng theo những gì con gái đã chỉ dẫn. Vị khách từ phủ quan lớn kia tuy có chút bất ngờ nhưng cũng không thể nói gì, chỉ đành mang lời nhắn trở về.
Sau khi tiễn khách, Thanh Lam đứng trên lầu hai của căn nhà, nhìn xuống con đường tấp nập bên dưới. Cô đã thành công xử lý được thử thách đầu tiên. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bắt đầu.
Đúng lúc đó, một cỗ xe ngựa vô cùng sang trọng, được chạm khắc hình hoa sen tinh xảo, chầm chậm đi ngang qua nhà cô. Bức rèm che trên cửa sổ xe khẽ bay lên, để lộ ra một gương mặt thanh tú, dịu dàng quen thuộc. Là Lục Uyển Nhi! Dù chỉ là một thoáng qua, Thanh Lam vẫn nhận ra nàng ta.
Trái tim cô khẽ thắt lại. Kẻ thù lớn nhất của cô đã ở rất gần. Cô đã chính thức bước vào sân nhà của họ.
Khi cô quay vào phòng, một dòng thông báo của hệ thống hiện lên, xác nhận những suy nghĩ của cô.
[Nhiệm vụ chính mới đã được kích hoạt: Sống sót tại kinh thành. Yêu cầu: Giúp Diệp gia bình an vượt qua những sóng gió chính trị, tránh trở thành vật hy sinh cho bất kỳ phe phái nào và an toàn trở về An Khánh. Phần thưởng: Sẽ được quyết định dựa trên mức độ hoàn thành nhiệm vụ.]
Diệp Thanh Lam nhìn ra dòng người hối hả bên ngoài. Kinh thành thật rộng lớn, nhưng cũng thật nguy hiểm. Một cuộc chiến không có đao thương, nhưng lại còn khốc liệt hơn gấp bội, đã chính thức bắt đầu.
You cannot copy content of this page
Bình luận