Chương 1
09/06/2025
Chương 2
09/06/2025
Chương 3
09/06/2025
Chương 4
09/06/2025
Chương 5
09/06/2025
Chương 6
15/06/2025
Chương 7
15/06/2025
Chương 8
15/06/2025
Chương 9
15/06/2025
Chương 10
15/06/2025
Chương 11
15/06/2025
Chương 12
15/06/2025
Chương 13
15/06/2025
Chương 14
15/06/2025
Chương 15
16/06/2025
Chương 16
16/06/2025
Chương 17
16/06/2025
Chương 18
16/06/2025
Chương 19
16/06/2025
Vài tuần sau trận thắng vang dội, cuộc sống ở Diệp phủ đã quay trở lại với nhịp điệu yên bình vốn có. Nhưng có những thứ đã lặng lẽ đổi thay. Vị thế của Diệp Thanh Lam trong gia đình giờ đây đã khác xưa rất nhiều. Các người hầu, gia nhân nhìn cô bằng ánh mắt vừa kính trọng vừa có chút nể sợ. Cha cô thỉnh thoảng lại gọi cô đến phòng sách, bàn luận cùng ông về một vài chuyện làm ăn, lắng nghe ý kiến của cô một cách chăm chú.
Thanh Lam cũng không lãng phí khoảng thời gian yên ả này. Cô biết rằng sóng gió có thể ập đến bất cứ lúc nào. Cô mở cửa hàng hệ thống và sau một hồi cân nhắc, cô đã dùng 150 điểm để mua kỹ năng “Dược Lý Sơ Cấp”. Kiến thức về các loại thảo dược, độc dược và cách giải độc đơn giản lập tức được truyền vào não cô. Trong một thế giới đầy rẫy âm mưu, có thêm một kỹ năng phòng thân như vậy không bao giờ là thừa.
Cô cũng bắt đầu làm quen với chức năng “Phân Tích Cơ Bản”. Khi nhìn vào một ấm trà, hệ thống sẽ hiện ra: [Ấm trà tử sa. Chất lượng: Tốt. Không có chất lạ]
. Khi nhìn vào một người hầu, hệ thống lại cho biết: [Thân thể khỏe mạnh. Tâm trạng: Vui vẻ. Lòng trung thành với Diệp gia: Cao]
. Chức năng này tuy đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng, giúp cô có được cái nhìn ban đầu về mọi thứ xung quanh.
Sự yên bình đó kéo dài không lâu. Một buổi sáng đẹp trời, một toán lính của triều đình cưỡi ngựa phi thẳng đến Diệp phủ, mang theo một cuộn chiếu thư được niêm phong cẩn thận.
Cả gia đình Diệp gia tập trung ở sảnh chính để tiếp nhận chiếu thư của nhà vua. Lão Thái gia và Diệp lão gia cung kính quỳ xuống nhận lệnh. Một vị quan thái giám đã cao giọng đọc lớn nội dung chiếu thư. Đại ý là, nhà vua sau khi nghe tin Diệp gia lập công lớn, tiêu diệt được băng cướp Hắc Phong Trại, đã vô cùng hài lòng. Để ban thưởng cho công lao này, nhà vua đặc biệt phong cho Diệp gia danh hiệu “Nhà buôn của hoàng gia”, đồng thời ban tặng vàng bạc gấm vóc. Và quan trọng nhất, nhà vua “mời” người đứng đầu Diệp gia, là ông Diệp, đích thân lên kinh thành để dự yến tiệc và nhận phần thưởng từ tay ngài.
Đây là một vinh dự tột bậc. Ông Diệp và nhiều người trong gia đình đều không giấu được vẻ vui mừng, hãnh diện.
Nhưng Diệp Thanh Lam, sau khi nghe xong, trong lòng lại dâng lên một cảm giác bất an. Trực giác của cô, cùng với những ký ức về cuốn tiểu thuyết, đang gào thét báo động. Chuyến đi này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Kinh thành chính là sân khấu chính của Thái tử Minh Triết và Lục Uyển Nhi, là trung tâm của những cuộc tranh giành quyền lực. Việc Diệp gia đột nhiên được chú ý và gọi lên kinh thành vào lúc này, giống như đẩy một con cừu béo vào giữa một bầy sói đang đói.
Cô lặng lẽ dùng chức năng “Phân Tích Cơ Bản” lên cuộn chiếu thư đang được cha cô cầm trên tay.
[Chiếu thư của triều đình. Chất liệu: Gấm vàng thượng hạng. Người soạn thảo: Vương Tín, một vị quan lớn thuộc phe cánh của Nhị hoàng tử. Mực viết có chứa một lượng rất nhỏ bột Ngưng Thần, không gây hại nhưng khiến người đọc dễ cảm thấy phấn chấn, vui mừng quá mức.]
Trái tim Thanh Lam похолодало. Vương Tín! Nhị hoàng tử! Đây là một phe phái đối địch với Thái tử Minh Triết trong truyện. Việc họ đứng ra soạn thảo chiếu thư này chắc chắn không có ý tốt. Có lẽ họ muốn lôi kéo Diệp gia, một gia tộc giàu có, về phe mình, hoặc là muốn dùng Diệp gia làm một con cờ trong cuộc chiến với Thái tử. Dù là khả năng nào, cha cô nếu cứ thế mà đi, chắc chắn sẽ lành ít dữ nhiều.
Trong buổi họp gia đình tối hôm đó, mọi người đều bàn tán sôi nổi về chuyến đi lên kinh thành. Cha cô đã bắt đầu lên kế hoạch chuẩn bị. Nhìn vẻ mặt đầy hân hoan của ông, Thanh Lam biết cô không thể nói ra những lo lắng của mình một cách thẳng thừng.
Cô phải đi cùng ông! Chỉ có cô, người nắm rõ các nhân vật và những âm mưu trong câu chuyện này, mới có thể giúp cha cô vượt qua những cạm bẫy nơi kinh thành.
Sau khi mọi người đã bàn bạc xong, Thanh Lam ở lại cùng cha và ông nội. Cô hít một hơi thật sâu, rồi quỳ xuống trước mặt hai người đàn ông quyền lực nhất Diệp gia.
“Thưa ông nội, thưa cha,” cô cất tiếng, giọng nói vừa mềm mỏng nhưng cũng đầy kiên định. “Chuyến đi lên kinh thành lần này, con… con xin được đi theo để hầu hạ cha.”
Cả Lão Thái gia và ông Diệp đều sửng sốt.
“Con nói gì vậy?” cha cô nhíu mày. “Kinh thành xa xôi, đường đi vất vả, hơn nữa nơi đó phức tạp, không phải là chỗ để một cô gái như con đến. Con cứ ở nhà.”
“Thưa cha, con biết mình là phận nữ nhi. Nhưng con thật sự muốn đi để mở mang tầm mắt. Hơn nữa, cha đi một mình, không có người thân bên cạnh chăm lo trà nước, con không yên tâm.” Cô đưa ra một lý do vô cùng bình thường.
Sau đó, cô quay sang nhìn ông nội, ánh mắt chân thành: “Thưa ông, con biết lời thỉnh cầu này có chút đường đột. Nhưng không hiểu sao, con có cảm giác chuyến đi này rất quan trọng. Giống như lần trước với đoàn thuyền, cảm giác của con mách bảo rằng, nếu có con đi cùng, có thể sẽ giúp được cha trong một vài chuyện nhỏ nhặt. Xin ông và cha hãy cho phép con.”
Cô đã khéo léo nhắc lại chuyện cũ. Lời nói của cô khiến Lão Thái gia, người vốn tin vào sự “may mắn” và “trực giác” của cô, phải chìm vào im lặng suy nghĩ. Để một tiểu thư chưa chồng đi một chuyến xa như vậy đúng là không hợp với quy củ, nhưng sự thay đổi và những gì Thanh Lam đã làm được trong thời gian qua khiến ông phải cân nhắc lại.
Cả căn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ. Quyết định này, sẽ mở ra một trang hoàn toàn mới cho số phận của Diệp Thanh Lam và cả Diệp gia.
You cannot copy content of this page
Bình luận