Hệ Thống Trao Tay, Nữ Phụ Phá Game!

Chương 10

Chương trước

Chương sau

Những ngày sau khi đoàn thuyền rời bến, không khí trong Diệp phủ trở nên nặng nề một cách lạ thường. Mọi hoạt động bề ngoài vẫn diễn ra như cũ, nhưng những người tinh ý đều có thể nhận ra sự lo lắng ẩn sau vẻ mặt của các chủ nhân. Cha của Thanh Lam, ông Diệp, thường xuyên đứng ngồi không yên. Mẹ cô thì hay đi chùa cầu an, miệng không ngớt niệm phật.

Diệp Thanh Lam là một trong số ít người giữ được vẻ bình tĩnh. Cô biết lo lắng cũng không ích gì. Thay vào đó, cô dành thời gian ở bên cạnh mẹ để an ủi bà. Cô pha trà, cùng mẹ đọc kinh, hoặc kể những câu chuyện vui nhỏ nhặt. Sự điềm tĩnh và chín chắn của cô dường như cũng giúp mẹ cô vơi đi phần nào nỗi lo canh cánh trong lòng.

“Con gái, mẹ thấy con dạo này thật sự đã lớn rồi,” Diệp phu nhân nắm tay con gái, ánh mắt đầy thương yêu.

Thanh Lam chỉ mỉm cười. Cô đã không còn là cô bé Diệp Thanh Lam vô lo vô nghĩ ngày trước. Trên vai cô bây giờ còn có cả sự an nguy của gia tộc này. Cô thầm hỏi hệ thống về tình hình đoàn thuyền, nhưng hệ thống chỉ đáp lại một cách máy móc: “[Nhiệm vụ đang trong quá trình thực hiện. Không thể cung cấp thông tin chi tiết. Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.]”

Sự im lặng của hệ thống càng làm cho cô thêm phần hồi hộp.

Trong khi đó, ở một nơi cách xa Diệp phủ hàng trăm dặm, đoàn thuyền mười chiếc đang từ từ tiến vào khúc sông Rừng Lau. Nơi đây nước chảy hiền hòa, nhưng hai bên bờ lau sậy mọc cao như bức tường thành, là một nơi lý tưởng để ẩn nấp và phục kích. Không khí yên ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng mái chèo khua nước và tiếng gió thổi xào xạc qua đám lau sậy.

Trên chiếc thuyền đi đầu, vị tổng quản của đội vệ sĩ Diệp gia nheo mắt quan sát xung quanh. Tay ông siết chặt chuôi đao. Mọi người đều đã vào vị trí, nấp kỹ dưới các tấm ván, vũ khí đã sẵn sàng. Họ như những con thú săn mồi đang kiên nhẫn chờ đợi.

Bất thình lình, từ trong các lùm lau sậy hai bên bờ, hàng chục chiếc thuyền nhỏ như những mũi tên lao ra. Trên thuyền, đám cướp sông của Hắc Phong Trại với vẻ mặt hung tợn, tay cầm gươm đao sáng loáng, hò hét vang trời rồi nhảy lên các thuyền lớn của Diệp gia. Tên cầm đầu có thân hình to lớn, râu ria xồm xoàm, chính là Kình Ngư. Hắn cười một cách man rợ, nghĩ rằng lại có một mẻ cá lớn sa lưới.

“Giết hết! Cướp sạch!” hắn gầm lên.

Nhưng hắn đã lầm.

Ngay khi chân đám cướp vừa chạm tới boong thuyền, vị tổng quản của Diệp gia đã hét lớn: “Ra tay!”

Chỉ trong chớp mắt, từ dưới các tấm ván, gần hai trăm vệ sĩ và binh lính mặc áo giáp nhẹ đồng loạt đứng bật dậy. Gươm đao tuốt ra khỏi vỏ loảng xoảng, đội hình ngay ngắn, ánh mắt sắc lẹm. Đám cướp đang hung hăng bỗng khựng lại, vẻ mặt từ đắc thắng chuyển sang kinh ngạc tột độ. Chúng đã rơi vào bẫy!

Trận chiến diễn ra vô cùng ác liệt. Tiếng binh khí va vào nhau chan chát, tiếng la hét vang động cả một khúc sông. Đám cướp Hắc Phong Trại tuy hung dữ nhưng chỉ là một lũ ô hợp, sao có thể so sánh với những vệ sĩ được huấn luyện bài bản và binh lính nhà nghề của Diệp gia. Thêm vào đó, nhờ có tấm bản đồ mà Thanh Lam cung cấp, bên Diệp gia đã nắm rõ các vị trí hiểm yếu, chặn hết các đường lui của đám cướp.

Kình Ngư gầm lên như một con thú bị thương, hắn biết mình đã bị lừa một vố đau đớn. Hắn cố gắng chống trả, tìm đường tháo chạy nhưng đã bị các cao thủ của Diệp gia vây chặt. Sau một hồi giao tranh, hắn bị một nhát đao chém trọng thương vào vai và bị bắt sống. Tên cầm đầu bị bắt, đám cướp còn lại cũng nhanh chóng mất đi ý chí chiến đấu, kẻ bị giết, kẻ xin hàng.

Năm ngày sau trận chiến, một con ngựa trắng phi như bay về Diệp phủ, trên lưng là người đưa tin của đoàn thuyền.

“Báo! Báo tin thắng trận!” người đưa tin còn chưa xuống ngựa đã hét lớn.

Cả Diệp phủ như vỡ òa. Mọi người từ trên xuống dưới đều đổ ra sân chính.

“Bẩm Lão thái gia, bẩm lão gia! Chúng ta đã thắng lớn! Băng cướp Hắc Phong Trại đã bị tiêu diệt hoàn toàn, tên cầm đầu Kình Ngư và những kẻ còn sống đều đã bị bắt giữ, giao cho quan xử lý. Người của chúng ta chỉ bị thương nhẹ vài người, không ai mất mạng. Chuyến hàng… à không, đoàn thuyền đã an toàn!”

Diệp lão gia run run bước tới, vỗ vai người đưa tin, miệng cười mà nước mắt cứ tuôn ra. Diệp phu nhân thì chắp tay lạy trời đất.

Giữa không khí vui mừng náo nhiệt ấy, Lão Thái gia đứng lặng lẽ, ánh mắt ông không nhìn ai khác mà xuyên qua đám đông, tìm đến bóng dáng cô cháu gái Diệp Thanh Lam đang đứng khiêm tốn ở một góc. Ánh mắt ông chứa đựng sự tán thưởng, sự hài lòng và một sự công nhận sâu sắc mà không lời nào có thể diễn tả hết.

Diệp Thanh Lam đón nhận ánh mắt của ông, lòng cô cũng dâng lên một cảm giác ấm áp. Cô đã làm được.

Cùng lúc đó, trong đầu cô, tiếng hệ thống vang lên sau nhiều ngày im lặng.

“[Keng! Nhiệm vụ phụ: Đảm bảo kế hoạch phản công của Diệp gia thành công. Nhiệm vụ đã hoàn thành! Đánh giá mức độ: Xuất sắc! Phần thưởng đang được tính toán và sẽ sớm được chuyển đến. Xin chúc mừng ký chủ!]”

Cô khẽ mỉm cười. Mọi thứ, mới chỉ là bắt đầu.

Hết Chương 10.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page