Lúc này, cô ấy vội vàng mang lại giày, ngượng ngùng hỏi:
“Tôi… tôi có gi*ết người không?”
“Nhưng nếu tôi không ra tay, cô đã bị anh ta siết ch*ết rồi đấy!”
Tôi có thể thở lại được, ôm lấy Tạ Vi Vi an ủi một chút:
“Cảm ơn cô.”
Sau đó, tôi lại đá vào người Cố Cảnh Sâm một cái:
“Yên tâm, anh ta sẽ không ch*ết đâu.”
Là nữ chính, có ánh sáng hào quang, chắc chắn cô ấy sẽ không ch*ết ngay được.
Là nam chính, đương nhiên Cố Cảnh Sâm cũng không dễ ch*ết.
Tạ Vi Vi bật khóc:
“Làm tôi sợ muốn ch*ết, cái tên ngu ngốc này vừa từ bệnh viện tâm thần ra sao?”
Bạch Mộc Lê cúp điện thoại, cũng hoảng hốt không kém:
“Tôi đã gọi cảnh sát rồi.”
Không lâu sau, Cố Cảnh Sâm bị cảnh sát bắt giữ với tội danh mưu sát.
Vì có đủ bằng chứng và cả nhân chứng chỉ điểm, Cố Cảnh Sâm bị giam giữ tạm thời.
Còn tôi, Bạch Mộc Lê và Tạ Vi Vi đã ra khỏi đồn cảnh sát sau khi ghi xong lời khai.
Ra ngoài, tôi nhìn Bạch Mộc Lê và Tạ Vi Vi hỏi:
“Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Tạ Vi Vi và Bạch Mộc Lê đồng loạt nhìn tôi:
“Làm gì cơ?”
Tôi thở dài:
“Cố Cảnh Sâm có quyền lực rất lớn, dù lần này bị bắt, chắc chắn chẳng bao lâu anh ta sẽ được thả ra thôi.”
“Hơn nữa, tôi cứ liên tiếp phá hoại kế hoạch của anh ta, chắc chắn anh ta sẽ trả thù tôi.”
Bạch Mộc Lê nhìn tôi:
“Nếu anh ta quyền lực lớn nên không gì là không thể làm được, vậy tại sao chúng ta không thể có nhiều tiền hơn anh ta, có quyền lực lớn hơn anh ta?”
“Có lý.”
Nếu tôi có quyền lực lớn hơn anh ta, giàu có hơn anh ta, chẳng phải tôi cũng có thể dễ dàng đánh bại anh ta bất cứ lúc nào sao?
Tạ Vi Vi cũng là một cô gái thực sự thuộc dạng “bạch phú mỹ”.
Ngoài tôi ra, cả hai cô ấy thực sự đều rất giàu có.
Vấn đề nằm ở chỗ, hiện tại Cố Cảnh Sâm có tiền nhiều hơn cả ba chúng tôi cộng lại.
Quan trọng hơn là, tiền của họ cũng chủ yếu là từ gia đình.
Nhưng nếu muốn biến số tiền đó thành của chính mình thì sao?
Tôi bắt đầu khuyến khích họ khởi nghiệp:
“Tiền, chỉ có dùng tiền của chính mình mới cảm thấy an tâm.”
“Con gái phải độc lập, bước đầu tiên là phải độc lập về tài chính. Hãy nhìn mấy cô bạn tốt của các cậu, ai mà chẳng là nạn nhân của những cuộc hôn nhân thương mại?”
“Ngày xưa, người ta dùng con gái để bình định chiến tranh, giờ đây lại dùng con gái để thiết lập các mối quan hệ thương mại, chúng ta không phải là vật phẩm, sao phải bị họ đem ra làm công cụ trao đổi?”
Dưới sự khích lệ của tôi, nhóm bạn ba người ban đầu nhanh chóng thu hút được hàng chục người.
Chúng tôi cùng nhau góp vốn, phát huy sở trường của mỗi người, và xây dựng đế chế kinh doanh của riêng chúng tôi.
Hầu hết họ đều là nữ chính trong các tiểu thuyết về tổng tài, ngoài việc bị kịch bản điều khiển và mê mẩn nam chính, họ cơ bản không có vấn đề gì lớn.
Có người giỏi thiết kế trang sức, có người xuất thân từ gia đình y học cổ truyền, có người là luật sư cao cấp, còn có người thiết kế thời trang, cũng có những người giỏi tám ngoại ngữ như các nhà ngoại giao.
Ngay cả cô vợ nhỏ bé của tổng tài cũng biến thành giám đốc kế toán của công ty.
Còn tôi thì giỏi trong việc điều hành, nên chỉ trong vòng ba tháng, công ty của chúng tôi đã nhanh chóng dẫn đầu trong ngành mình hoạt động, từ một công ty mới thành lập đã vươn lên thành ông lớn trong giới kinh doanh.
Chúng tôi tuân thủ pháp luật, nỗ lực làm kinh tế, tiền bạc và quyền lực cứ thế mà đến.
Giờ đây, họ đều đã hiểu rằng, kết hôn với tổng tài chưa chắc là mục tiêu cuộc đời họ.
Có tiền, độc lập, mới là cuộc sống đầy đủ hơn.
Sau nửa năm, tôi lại gặp Cố Cảnh Sâm tại một buổi tiệc.
Anh ta mặc đồ sang trọng, bảnh bao đúng kiểu.
Bên cạnh anh ta còn có mấy tên đàn ông trong nhóm tổng tài, cứ liên tục tạo dáng để thu hút sự chú ý.
You cannot copy content of this page
Bình luận