Chương 1:
14/02/2025
Chương 2:
14/02/2025
Chương 3:
14/02/2025
Chương 4:
14/02/2025
Chương 5:
14/02/2025
Chương 6:
14/02/2025
Chương 7:
14/02/2025
Chương 8:
14/02/2025
Chương 9:
14/02/2025
Chương 10:
14/02/2025
Chương 11:
14/02/2025
Chương 12:
14/02/2025
Chương 13:
14/02/2025
Chương 14:
14/02/2025
Chương 15:
14/02/2025
Tôi khoanh tay, nhếch môi: “Cô cũng đừng diễn nữa.”
“Ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, thậm chí còn tra ra số điện thoại của tôi. Không lẽ không phải do Trần Mỹ cung cấp à?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt cô ta trở nên hoảng loạn.
Chắc đang nghĩ rằng tôi sẽ không vạch trần cô ta trước mặt mọi người, vì nữ chính trong tiểu thuyết thường không có miệng.
Nhưng cô ta thật sự đánh giá thấp tôi rồi.
Tôi không chỉ có miệng, mà còn nói thẳng nói thật, đáng sợ lắm đấy!
“Tôi không hiểu cô đang nói gì, tôi chỉ muốn khuyên hai người đừng cãi nhau vì tôi.”
Tôi cười lạnh: “Chị Bạch, bọn tôi đúng là đang cãi nhau, nhưng không phải vì cô. Cô đừng có ráng nhảy vào chiếm spotlight nữa.”
Lúc này, Trần Mỹ đột nhiên mở miệng: “Tống Thanh Ngữ, em đừng nói khó nghe như vậy. Chuyện của chúng ta không nên đổ lỗi cho người vô tội.”
Vô tội?
Còn chưa kịp để tôi lên tiếng, Bạch Vi đột nhiên đưa tay gãi mặt, tỏ ra khó chịu: “Ngứa quá…”
Chưa đầy một giây sau, Trần Mỹ lập tức chạy tới: “Đồ ngốc, em lại ăn xoài nữa à?”
Cái ngữ điệu này… tự nhiên đến mức cứ như bọn họ mới là một cặp vậy.
Bạch Vi nhìn hắn với ánh mắt chan chứa tình cảm, chu môi nói: “Em không để ý, chắc là do lúc nãy có trong ly trái cây trộn.”
Trần Mỹ lo lắng ra mặt: “Phải làm sao đây? Lát nữa còn phải lên sân khấu! Anh nhớ rồi, trong túi anh có thuốc dị ứng!”
Hắn vừa định kéo Bạch Vi đi thì dường như chợt nhớ ra—vẫn còn tôi đứng đây.
Vậy nên, một tay hắn khoác lấy Bạch Vi, tay kia quay lại giải thích với tôi.
“Thanh Ngữ, cô ấy bị dị ứng xoài, nếu không uống thuốc sớm thì lát nữa không thể lên sân khấu được. Anh giúp cô ấy bôi thuốc trước, có được không?”
Tôi nhếch môi cười lạnh: “Trần Mỹ, đây là thái độ của anh khi cầu xin tôi quay lại sao?”
7.
“Ngứa quá, mặt em có bị sưng không nhỉ?”
Trần Mỹ vội cúi xuống, bóp nhẹ mặt cô ta kiểm tra, còn thổi thổi mấy cái: “Đừng sợ, anh có mang theo thuốc dự phòng.”
Tôi nhìn cảnh tượng trước mắt, ánh mắt dán chặt vào hắn: “Trần Mỹ, anh chắc chắn muốn đi cùng cô ta chứ?”
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ trách móc, không hề che giấu: “Tống Thanh Ngữ, dị ứng xoài nặng có thể nguy hiểm đến tính mạng đấy, em có trái tim không vậy?”
Nói xong, hắn ôm chặt Bạch Vi rời đi.
Ngay lúc cô ta biến mất sau cánh cửa, khóe môi còn để lại một nụ cười đắc ý.
Tôi tắt ghi hình.
Chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, dù gì thì tôi và Trần Mỹ cũng đã bên nhau một năm.
Nói không có tình cảm, đó là lời dối trá.
Chắc chắn sẽ có người thắc mắc: Một tiểu hoa đán nổi tiếng như tôi, tại sao lại để mắt đến một kẻ vô danh?
Còn không phải vì cái miệng dẻo quẹo của hắn sao?
“Vợ ơi, anh thật sự yêu vợ lắm! Vợ là cô gái đáng yêu nhất thế giới này.”
“Hu hu hu, cảm ơn vợ đã không chê bai anh. Cả đời này anh chẳng có mong ước gì khác, chỉ muốn làm cún con của vợ thôi.”
“Vợ chính là sinh mạng của anh, không có vợ anh biết sống sao đây?”
Thật đấy, đi làm đã đủ mệt mỏi rồi.
Khi theo đuổi tôi, hắn luôn quan tâm từng chút một, chuẩn bị đủ loại bất ngờ nho nhỏ, còn mang đến giá trị tinh thần.
Ai mà không thích một người dịu dàng chứ?
Nhưng bây giờ nghĩ lại, đàn ông đáng tin thì lợn nái cũng biết leo cây!
Tôi đang chuẩn bị rời đi thì từ trong bóng tối, một người bước ra.
Là kẻ đối đầu với tôi—nữ diễn viên thực lực Thư Tình, người được mệnh danh là “nữ thần trong giới bách hợp”.
Từ khi debut, tôi và cô ấy đã luôn bị đem ra so sánh, đặc biệt là những năm gần đây, cả hai đều đứng trong top những tiểu hoa đán sinh sau 1995.
Quan hệ tệ đến mức, mỗi khi trên mạng có tin đồn bôi nhọ tôi, phản ứng đầu tiên của tôi và cô ấy đều là nghi ngờ đối phương giở trò.
Vì thế, dù thực ra chẳng có mâu thuẫn gì lớn, nhưng trong bất kỳ sự kiện nào của giới giải trí, mọi người đều cố gắng tránh để chúng tôi đứng chung một khung hình.
You cannot copy content of this page
Bình luận