Chương 1:
14/02/2025
Chương 2:
14/02/2025
Chương 3:
14/02/2025
Chương 4:
14/02/2025
Chương 5:
14/02/2025
Chương 6:
14/02/2025
Chương 7:
14/02/2025
Chương 8:
14/02/2025
Chương 9:
14/02/2025
Chương 10:
14/02/2025
Chương 11:
14/02/2025
Chương 12:
14/02/2025
Chương 13:
14/02/2025
Chương 14:
14/02/2025
Chương 15:
14/02/2025
Tôi đã bị ràng buộc với hệ thống nói thật.
Bạn trai tôi lén lút tham gia một chương trình hẹn hò cùng với mối tình đầu của hắn.
Tôi là người quan sát, trong buổi phỏng vấn, người dẫn chương trình hỏi: “Trần Mỹ và Bạch Vi ngọt ngào quá, cô thấy thế nào?”
Tôi không biểu lộ cảm xúc: “Thứ nhất, nhìn bạn trai mình hôn bạn gái cũ, thật sự khiến tôi lạnh đến tận tim.”
“Thứ hai, tình yêu là một luồng ánh sáng, xanh đến mức tôi hoảng loạn.”
“Thứ ba, Trần Mỹ bị rối loạn chức năng sinh lý, thế giới của đàn ông nào có hai chữ ‘dễ dàng’, luôn có người đang gánh vác thay họ.”
“Cuối cùng, cảm ơn Bạch Vi đã tiếp quản cuộc đời bi thảm của tôi, tôi cũng chân thành chúc họ, từ nay về sau cuộc sống sẽ bắt đầu mục rữa và bốc mùi!”
Khán giả: “Tung ra nhiều câu mặn thế này, cô không cần mạng sống nữa à?”
1.
Tôi muốn bịt miệng mình lại, nhưng đã không kịp nữa rồi.
Sau khi nói xong, cả trường quay rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.
Cho đến khi—
Khán giả 1: “A a a a a!”
Đây là tiếng hét kinh ngạc của fan tôi.
Khán giả 2: “A a a a a!”
Đây là tiếng hoảng loạn của fan Trần Mỹ.
Khán giả 3: “A a a a a!”
Đây là tiếng gào thét sụp đổ của fan Bạch Vi.
Người quan sát: “A a a a a!”
Đây là sự tôn sùng dành cho tôi.
Đạo diễn: “A a a a a!”
Đây là sự phấn khích khi rating sắp lập kỷ lục mới.
Ngôn ngữ Trung Quốc, quả thật thâm sâu khó lường.
Trong lúc nghỉ giữa buổi ghi hình, quản lý nhìn tôi mà suýt khóc.
Tôi muốn mở miệng an ủi cô ấy, nhưng hệ thống nói thật không cho tôi cơ hội.
“Chị à, nhịn một chút thì bị tăng sản tuyến vú, lùi một bước thì u nang buồng trứng, tức một trận thì bị bướu giáp nhân, chi bằng chửi một câu cho tâm hồn thư thái, đánh một trận để sống lâu trăm tuổi.”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đầy khó tin, sau đó tuyệt vọng xoa xoa trán: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta là người kiệm lời, được không?”
Tôi nhìn cô ấy đầy bi thương, câu này có thể là câu khẳng định, cũng có thể là câu trần thuật, tại sao lại phải là câu hỏi chứ?
Thế nên, tôi hoàn toàn không kiểm soát được miệng mình: “Đừng lo, em sẽ yên tâm mà nói thẳng, còn lại cứ để nghiệp quật lo!”
Quản lý: “Tuyệt vọng, thật sự tuyệt vọng.”
2
Cơn tuyệt vọng còn tiếp diễn sau đó.
Dù chương trình này không phải phát sóng trực tiếp, nhưng vì tôi nói chuyện rất có duyên, nên trong nửa sau buổi ghi hình, đạo diễn liên tục đưa micro cho tôi.
Trong chương trình hẹn hò, buổi tối Bạch Vi đi mua xì dầu, Trần Mỹ vội vã đuổi theo, còn quay về phía ống kính nói: “Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, tôi không yên tâm để cô ấy ra ngoài một mình.”
Đạo diễn hỏi tôi nghĩ sao?
Tôi nghiến răng nói: “Chúng ta cùng nói xem, cái này thuộc kiểu gì?”
“Thuộc kiểu mẹ của cạn lời mở cửa cho cạn lời vào nhà, cạn lời đến đỉnh điểm! Có ba, năm anh quay phim đi theo, trước cửa là cửa hàng tạp hóa, anh ta diễn cho ai xem đây?”
Lúc nấu ăn, Bạch Vi bị hơi nước làm bỏng tay, Trần Mỹ lập tức bế cô ta lên, chạy ra ghế sofa bôi thuốc.
Tôi cười lạnh: “A Huyễn yêu A Vi, vào một đêm không có sao~ Đúng là cóc nhảy vách đá, làm gì mà diễn vai Người Dơi ở đây thế?”
Cuối cùng, hai người họ ngồi trong vườn trò chuyện về trăng sao.
Lúc đứng dậy, chân Bạch Vi khựng lại, Trần Huyễn liền ôm lấy cô ta.
Hai người mắt đối mắt, tình tứ đến mức ánh mắt như đang lái xe.
Nếu cho họ một chiếc giường, họ có thể tạo ra cả một bức tranh phong cách mới.
Tôi thản nhiên: “Tôi vốn là tiểu hoa đán thế hệ 9x, vậy mà bị bạn trai hạng bét đâm sau lưng, bị nữ minh tinh trong sáng khiêu khích, nhẫn nhịn bao lần chỉ để đổi lại cảnh họ tình chàng ý thiếp, hẹn thề trọn đời trên chương trình hẹn hò.”
“Lần này, tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”
“Thứ Bảy phát sóng trực tiếp, mọi người nhớ theo dõi kế hoạch trả thù của tôi, không cần mở tài khoản VIP vẫn xem được!”
You cannot copy content of this page
Bình luận