Tôi được khen đến mức lâng lâng.
Nhưng ngay sau đó, Diệp Tranh nói: “Tôi không biết, tôi chưa từng uống trà sữa.”
Tôi im lặng, hoàn toàn vỡ vụn.
“Hệ thống, anh ta đáng thương quá, đến trà sữa cũng chưa từng được uống. Haiz, nỗi khổ của người nghèo, tôi từng trải qua, nên tôi hiểu…”
Kiếp trước tôi là một đứa trẻ mồ côi, chẳng có gì trong tay, thành tích học tập bình thường, không tìm được công việc tốt, chỉ nhận mức lương hai nghìn tám mỗi tháng, sống chật vật qua ngày.
Hệ thống cũng rơi nước mắt: “Đúng vậy, thật sự rất đáng thương. Hay là cô mời anh ta một ly trà sữa đi, đợi uống xong rồi chúng ta lại tiếp tục b/ắt n/ạt.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với điều này.
“Khụ khụ… Bản tiểu thư muốn một ly ‘Bọt Sữa Đào Mật’, 100% đường, đá nhiều, hai ly! Một lớn, một nhỏ!”
“Ừm.”
Gọi món xong, Diệp Tranh liền đi vào hậu trường giúp việc.
Nhìn bóng lưng cao gầy của anh, tôi bỗng thấy chua xót.
Là nam chính, hệ thống đã nói cho tôi biết về hoàn cảnh của anh từ lâu.
Gia đình anh rất nghèo, bố là một con nghiện cờ bạc, từ nhỏ đã thường xuyên bạo hành anh và mẹ.
Đến năm anh mười bốn tuổi, bố qua đời vì tai nạn, từ đó anh sống với mẹ.
Mẹ anh là một y tá, lương ít ỏi, nên từ nhỏ Diệp Tranh đã tìm đủ mọi cách kiếm tiền, từ bán hàng rong, nhặt ve chai, đến viết bài hộ cho bạn học, việc gì cũng từng làm qua.
Năm nay, anh thi đỗ đại học, cũng chính là năm mẹ anh qua đời.
Thật ra, cuộc đời anh không đáng phải như vậy…
Tôi thở dài một hơi.
Chẳng mấy chốc, đồ uống được mang ra.
Người bưng đồ không phải Diệp Tranh, mà là một nhân viên khác.
Tôi cầm ly nhỏ, dặn nhân viên đó đưa ly lớn cho Diệp Tranh, đối phương hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo.
Tôi cắm ống hút, hút một hơi, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, trà sữa ngon tuyệt.
Đồng thời cũng có chút hối hận — tại sao không giữ ly lớn lại cho mình chứ?
Aiz, cái lòng trắc ẩn chet tiệt này của mình!
Vừa uống vừa suy nghĩ, tôi bỗng thấy chạnh lòng: “Hệ thống, hôm nay là lần đầu tiên trong đời anh ấy được uống trà sữa, bây giờ chúng ta đi b/ắt n/ạt người ta, có phải hơi tàn nhẫn không?”
Hệ thống suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cũng đúng, vậy hôm nay tha cho anh ta một ngày đi.”
“Được!” Tôi lập tức sáng mắt: “Vậy tôi về ngủ đây!”
“Đi thôi đi thôi, tôi cũng hơi mệt…”
Tôi ngủ thẳng đến bảy giờ tối, khi tỉnh dậy, hệ thống vẫn chưa dậy.
Nhớ lại những lần trước nó cứ hốt hoảng dọa tôi, tôi cười ranh mãnh, rồi hét lớn: “Nam chính đến rồi!”
Vừa dứt lời, hệ thống bật dậy ngay lập tức.
“Đâu! Ở đâu! Mau b/ắt n/ạt anh ta đi!”
Nhìn quanh một lượt không thấy ai, hệ thống mới nhận ra: “Được lắm, cô cố tình dọa tôi phải không?”
Tôi hừ lạnh: “Cậu là máy móc, tại sao còn ngủ nhiều hơn tôi?”
Hệ thống chậm rãi ngáp một cái: “Máy móc cũng cần nghỉ ngơi chứ. Tôi hoạt động cả ngày, không mệt sao?”
Lần đầu tiên tôi thấy một hệ thống như thế này…
Tôi mở điện thoại, phát hiện mẹ đã gọi cho mình hơn chục cuộc.
Tôi không thích bị làm phiền khi ngủ, nên điện thoại lúc nào cũng để chế độ im lặng.
Ngủ lâu như vậy, chắc chắn mẹ đã lo sốt vó rồi.
Còn chưa kịp gọi lại, bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp.
Mở cửa ra, tôi mới thấy mẹ đứng bên ngoài, phía sau còn có mấy người lạ mặt.
Hôm nay bà ấy mặc một chiếc váy liền thân màu xanh đậm được cắt may tinh xảo, do một nhà thiết kế hàng đầu đo ni đóng giày, hoàn hảo tôn lên những đường cong quyến rũ.
“Bảo bối của mẹ!” Bà ấy nghẹn ngào kêu lên, ôm chặt tôi vào lòng.
Tôi ngẩn người: “Mama, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì à?”
Nữ phụ gốc luôn gọi là “mama”, tôi cũng đành phải theo, ban đầu thấy khá gượng gạo, nhưng giờ dần quen rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận