Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 8:

Chương trước

Chương sau

Tôi nghi hoặc hỏi: “Không phải là một ‘mặt trời nhỏ’ nhiệt tình sao? Không phải là người dũng cảm đối mặt với bất công à? Nam chính này sao chẳng giống kịch bản gì cả?”

 

Hệ thống cũng bối rối: “Đúng nhỉ… Có lẽ sự rời đi của nữ phụ gốc đã khiến cả không gian này bị ảnh hưởng, nên mới có chút sai lệch. Nhưng chắc không sao đâu, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được…!”

 

Đành vậy.

 

Có lẽ vì tôi nhìn chằm chằm hơi lâu, nên Diệp Tranh đột nhiên quay đầu lại, phá vỡ sự im lặng bằng câu nói đầu tiên: “Nhìn cái gì?”

 

Tôi bị dọa đến giật nảy mình, vô thức muốn tránh ánh mắt anh, nhưng rồi lại nhớ ra thiết lập nhân vật của mình, đành cứng rắn trừng mắt đáp lại: “Tôi… tôi cứ nhìn đấy! Anh quản được à? Đồ xấu xí! Anh còn xấu hơn cả Sói Xám!”

 

Diệp Tranh: “…”

 

Hệ thống hít một hơi lạnh, đột nhiên hét lớn: “Tôi biết rồi!”

 

Tôi lại bị dọa đến nhảy dựng: “Cậu lúc nào cũng hốt hoảng thế này là sao? Không thể bình tĩnh chút được à?”

 

“Tôi biết tại sao chúng ta b/ắt n/ạt anh ta mà toàn thất bại rồi!” Hệ thống chỉ vào tôi: “Là do lời thoại của cô có vấn đề!”

 

“Lời thoại?”

 

“Chứ còn gì nữa! Cô nhìn lại mấy bộ phim về b/ắt n/ạt mà chúng ta từng xem đi, người ta đâu có mắng chửi kiểu này. Cô nói mấy câu đó chẳng có sức sát thương chút nào, bảo sao nam chính chẳng có phản ứng gì…”

 

Nghe cũng có lý.

 

Tôi mở ghi chú ra xem lại những câu thoại đã ghi hôm qua, đúng là hoàn toàn khác biệt.

 

“Đúng rồi!” Tôi hào hứng: “Cuối cùng cũng tìm ra vấn đề! Ngày chúng ta chiến thắng sắp đến rồi!”

 

Hệ thống cũng vui vẻ: “Đúng! Ngày tôi cải tiến được hệ thống cũng sắp đến rồi!”

 

Một tiết học trôi qua, tôi chẳng nghe được gì, chỉ thấy buồn ngủ. 

 

Trong lúc ngủ gật, hình như tôi còn tựa vào vai ai đó, nhưng rất nhanh người đó đã né đi, cảm giác hụt hẫng bất ngờ khiến tôi giật mình tỉnh dậy.

 

Mở mắt ra nhìn, má ơi, là Diệp Tranh!

 

“Không tồi, lại có thêm lý do để b/ắt n/ạt anh ta rồi.” Hệ thống nói: “Nắm bắt cơ hội đi, tan học lập tức ra tay!”

 

“Không thành vấn đề!”

 

Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, tôi lập tức quên sạch chuyện này, chỉ muốn về ký túc xá ngủ.

 

Sáng nay dậy quá sớm, tối qua lại ngủ muộn, giờ thực sự không chịu nổi nữa.

 

Nhưng hệ thống không đồng ý.

 

“Cơ hội ngàn năm có một thế này! Còn không mau đi đi!”

 

Tôi: “…”

 

Hôm nay chúng tôi không có tiết học nữa, nam chính không đến thư viện mà đi thẳng ra ngoài trường. 

 

Tôi lặng lẽ bám theo, thấy anh bước vào một quán trà sữa.

 

Thì ra là đi uống trà sữa.

 

Nhưng khi vào trong, tôi mới nhận ra mình đã nghĩ sai – anh đến đây để làm thêm.

 

Quán trà sữa lúc này không quá đông khách, nam chính mặc đồng phục nhân viên, khi lướt qua tôi vẫn phớt lờ tôi như cũ.

 

Tôi ngồi xuống, lớn giọng gọi: “Nhân viên đâu! Tôi muốn gọi món!”

 

Ông chủ quán bước đến nhắc nhở tôi: “Tiểu thư, ở đây chúng tôi dùng mã QR để gọi món.”

 

Thật là xấu hổ.

 

Thôi kệ, dù sao thiết lập nhân vật của tôi cũng chẳng phải người tốt gì.

 

Tôi chỉ vào nam chính: “Không cần, bảo anh ta đến đây giúp tôi gọi món.”

 

Ông chủ nhìn tôi một lúc, rồi lại nhìn nam chính, sau đó gọi: “Tiểu Diệp, vị khách này gọi cậu đấy.”

 

Lúc này nam chính mới bước đến.

 

“Cô muốn uống gì?” Anh hỏi.

 

Giờ là lúc tôi thể hiện!

 

Tôi cầm thực đơn lên làm bộ chăm chú xem, trong đầu lại nghĩ cách làm khó người ta. 

 

Nghĩ một lúc lâu, tôi mới làm bộ điềm đạm nói: “Tôi muốn uống thứ mà anh thấy ngon.”

 

“Hì hì, hệ thống, chiêu này của tôi có cao tay không? Dù ngon hay dở, lát nữa tôi cũng sẽ chê, rồi lại có lý do để b/ắt n/ạt anh ta.”

 

Hệ thống nhìn tôi đầy thán phục: “Ồ, chủ nhân yêu quý của tôi, cô đúng là thiên tài hiếm có trong cả ngàn năm! Được đi theo cô là điều may mắn nhất trong đời tôi!”

 

Hết Chương 8:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page