Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 7:

Chương trước

Chương sau

Tôi tiếp tục chọc ngoáy: “Tên anh thật khó nghe, còn khó nghe hơn cả tên Trư Bát Giới! Tôi nghe mà muốn nôn luôn rồi đây!”

 

Diệp Tranh nhướn mày, chẳng có chút dấu hiệu tức giận nào: “Ừm, tôi phải đi rồi, làm phiền tránh đường một chút.”

 

Tôi: “…”

 

“Tên anh xấu! Xấu tệ, xấu kinh khủng, xấu đến mức cả đời này không ai thèm lấy anh!”

 

Diệp Tranh vẫn điềm nhiên: “Ừm, xin tránh đường.”

 

Tôi hoàn toàn đơ người. 

 

Ngơ ngác lùi một bước, Diệp Tranh ung dung lướt qua tôi mà đi. 

 

Tôi đứng đờ ra hồi lâu, vẫn chưa hoàn hồn.

 

“Hệ thống, có phải tôi bị ảo giác không? Sao tôi cứ có cảm giác mình mới là người bị b/ắt n/ạt vậy?”

 

Hệ thống lặng lẽ rơi nước mắt: “Không phải ảo giác đâu, vì tôi cũng cảm thấy tôi chính là cái hệ thống bị b/ắt n/ạt đây.”

 

Tôi: “…”

 

Sau khi về, tôi và hệ thống nghiêm túc kiểm điểm lại. 

 

“Cậu nói xem, có phải chiến thuật của chúng ta có vấn đề không?”

 

Hệ thống gật đầu: “Có lẽ thế, tối nay cô cứ học theo cách người khác b/ắt n/ạt đi, ghi nhớ lời thoại, lần sau gặp anh ta thì cứ thế mà nói.”

 

“Được.”

 

Cơ hội đến rất nhanh.

 

Sáng hôm sau, sau mười hồi chuông báo thức, tôi ngáp dài rồi vội vàng đến lớp trước tám giờ. 

 

Vừa vào lớp đã thấy nam chính ngồi ở dãy cuối.

 

Có vẻ chẳng ai muốn ngồi chung với anh.

 

Tôi cười nham hiểm, quẳng chiếc cặp xuống bàn rồi ngồi phịch xuống bên cạnh: “Thật trùng hợp, học chung lớp à?”

 

Diệp Tranh không để ý đến tôi, chỉ chăm chú đọc sách, hoàn toàn phớt lờ tôi.

 

Được lắm, bắt đầu chảnh rồi đấy.

 

Tôi thẳng tay giật lấy cuốn sách trong tay anh, lớn tiếng nói: “Bản tiểu thư nói chuyện với anh đấy, anh bị điếc hả?”

 

Cả lớp lập tức quay lại nhìn. 

 

Tôi lạnh lùng nhìn một cái, họ liền rụt cổ quay đi chỗ khác.

 

Dù đã làm ầm lên như vậy, Diệp Tranh vẫn không hề nhìn tôi lấy một lần.

 

“Làm sao đây, hệ thống? Tên này mềm nắn rắn buông, không chịu ăn chiêu gì cả.”

 

Hệ thống trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Tiếp tục đi.”

 

Thấy Diệp Tranh quay mặt sang hướng khác, tôi lập tức chạy qua chặn tầm nhìn của anh. 

 

Anh lại quay sang hướng khác, tôi tiếp tục chạy theo.

 

Cứ thế vài lần, cuối cùng Diệp Tranh dứt khoát úp mặt xuống bàn. 

 

Nhưng tôi vẫn không chịu từ bỏ, liền chui đầu xuống dưới bàn, đối diện thẳng với ánh mắt của anh.

 

Tôi cười hì hì: “Lần này chạy không thoát nữa rồi chứ?”

 

Diệp Tranh ngây ra một chút, trong mắt thoáng qua nét cười không rõ ràng lắm. 

 

Tôi sững sờ: “Hệ thống, anh ta cười cái gì vậy?”

 

Hệ thống nặng nề thở dài, nghiến răng nói từng chữ: “Có lẽ là cười vì cô bị bệnh đấy.”

 

Tôi: “…”

 

Đúng lúc này, lớp học có người bước vào.

 

Là một cô gái cao ráo, rất xinh đẹp, mái tóc dài đen thẳng đơn giản, trên người tỏa ra khí chất lạnh lùng xa cách.

 

“Nữ chính! Là nữ chính!” Hệ thống phấn khích, mắt sáng rực: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!”

 

Ồ, ra vậy.

 

Tôi nhớ trước đây hệ thống từng nói, nữ chính tên là Chu Ngưng, là con riêng của nhà họ Chu mới trở về. 

 

Mẹ cô ấy mất sớm, không ai bảo vệ, luôn bị anh chị em khác trong gia đình tìm cách hãm hại. 

 

Vì thế mà tính cách cô ấy trở nên lạnh lùng, ít nói.

 

Sau này, khi đến đây, cô ấy gặp được nam chính. 

 

Nam chính giống như một mặt trời nhỏ, làm tan chảy trái tim băng giá của cô ấy. 

 

Hai người yêu nhau, nhưng lại đắc tội với nữ phụ, từ đó gặp phải vô số trắc trở, cuối cùng mới có thể đến được với nhau.

 

Sự xuất hiện của nữ chính khiến những người xung quanh xì xào bàn tán. 

 

Là nam chính, hẳn phải có chút phản ứng nào đó chứ, nhưng tôi quan sát Diệp Tranh bên cạnh dường như chẳng hề để ý đến sự xuất hiện của cô ấy.

 

Hết Chương 7:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page