Nam chính mím môi, ánh mắt lạnh nhạt quét qua mặt tôi nhưng không dừng lại.
Tên mắt to cũng xen vào: “Ồ, đại tiểu thư Giang đấy à, tôi nhớ lần trước cô còn bảo vệ thằng nhóc này cơ mà? Sao giờ lại…”
Tôi lạnh lùng liếc hắn ta một cái: “Có lẽ anh nhớ nhầm rồi. Tôi không bảo vệ ai cả, cũng không đứng về phe nào. Chỉ là tính tôi hơi nóng, những thứ chướng mắt, tôi luôn muốn chỉnh đốn một chút.”
Mắt to cứng họng, hậm hực phì một tiếng nhưng không nói thêm gì nữa.
“Nhanh lên, nhanh chóng hành hạ anh ta đi!” Hệ thống sáng cả mắt: “Cho dù anh ta có khóc đỏ cả mắt cầu xin tha thứ cũng đừng dừng lại!”
?
Dạo này nó lại xem cái gì kỳ quặc thế không biết?
Tôi vất vả lắm mới chuẩn bị tâm lý xong, còn chưa kịp mở miệng thì lại có người bước đến.
“Hóa ra là đại tiểu thư Giang.”
Người đến chính là Phùng Tuấn Ninh.
Anh ta đút tay vào túi, cả người toát ra phong thái lười nhác nhưng đầy oai phong.
“Đại Nhãn, còn không mau xin lỗi tiểu thư Giang?”
Tôi ngẩn ra, xin lỗi?
Khoan đã, tên này đúng thật sự có tên là mắt to (Đại Nhãn) à?
Phùng Tuấn Ninh đột nhiên cúi xuống, ghé sát vào tôi, giọng điệu trêu chọc: “Chuyện hôm trước tôi biết cả rồi, là lỗi của anh em tôi. Cậu ta đi đôi giày mới quá phô trương, vô tình làm bẩn giày của tiểu thư Giang.”
Tôi: …
Gì mà “vô tình” chứ? Còn “giày mới” nữa?
Tên này rõ ràng đang châm chọc tôi mà!
Đại Nhãn cũng lập tức cúi người qua loa, giọng điệu lười biếng: “Xin lỗi nhé, tiểu thư Giang.”
Tôi: …
“Hệ thống, tôi thấy người này không dễ đối phó chút nào, tôi sợ quá!”
Hệ thống nói: “Đừng để ý đến anh ta, anh ta không phải trọng điểm. Cô nhìn đi, nam chính bỏ đi rồi, tiếp tục dây dưa cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
Nghe vậy, tôi lập tức trừng mắt nhìn Phùng Tuấn Ninh, thể hiện rõ sự không hài lòng của mình, rồi quay lưng rời đi.
Buổi dạ tiệc chính thức bắt đầu.
Nam chính chắc đang bận rộn trong khu vực bếp, tôi không còn nhìn thấy anh nữa, hệ thống than thở: “Xem ra hôm nay lại không có cơ hội rồi.”
Tôi ngồi trên sofa chính giữa, nhàm chán nhìn những người khác khiêu vũ.
Có vài chàng trai đến mời, nhưng tôi đều từ chối.
Đã mười giờ rưỡi rồi, hay là lẻn về luôn nhỉ?
Trong lúc còn đang do dự, bỗng chỗ bên cạnh có người ngồi xuống.
Là Phùng Tuấn Ninh.
“Tiểu thư Giang, chuyện vừa rồi chỉ là một trò đùa, mong cô đừng để bụng.”
Tôi lạnh mặt nói: “Tôi để bụng đấy.”
Phùng Tuấn Ninh: “…”
“Vậy tôi phải làm gì thì cô mới không để bụng?”
Chuyện này thì…
Tôi suy nghĩ một lát, buột miệng nói: “Chuyển cho tôi năm trăm, tôi sẽ tha thứ cho anh.”
Hệ thống lập tức nổi đoá: “Năm trăm cái gì chứ? Giờ cô là đại tiểu thư đấy! Sao lại có cái tầm nhìn hạn hẹp thế này!”
Cũng đúng, suýt quên mất thân phận của mình rồi.
Tôi vội nói: “Không được, ít nhất phải một ngàn!”
Hệ thống: “…”
Phùng Tuấn Ninh ngẩn ra một chút, sau đó nhìn tôi bật cười.
Nụ cười trong sáng, điển trai, trông hệt như những chàng thiếu niên vừa hư hỏng vừa phóng khoáng trong tiểu thuyết.
“Tiểu thư Giang thú vị thật.”
Bản nhạc kết thúc, xung quanh im lặng.
Đúng lúc này, hệ thống đột nhiên hét lên khiến tôi giật mình suýt đánh rơi ly rượu trong tay.
“Nam chính đi ra ngoài rồi! Vừa nãy tôi nhìn thấy!”
Nghe vậy, tôi lập tức đứng dậy đuổi theo.
Nam chính chưa đi xa, tôi chạy tập tễnh vài bước trên đôi giày cao gót rồi quát: “Đứng lại!”
Nghe thấy tiếng gọi, nam chính thực sự dừng bước.
Tôi bước đến bên anh, thở hổn hển mấy cái rồi khiêu khích nói: “Mau nói cho tôi biết cái tên thấp kém của anh!”
“Hay lắm!” Hệ thống vỗ tay cổ vũ: “Đặc biệt là cái từ ‘thấp kém’ kia, dùng quá chuẩn!”
Tôi đắc ý chờ nam chính tức giận, nhưng anh chỉ nhìn tôi, khẽ cười: “Diệp Tranh.”
Tôi sững người, hệ thống cũng đơ luôn.
“Chuyện gì thế này?” Tôi hỏi.
“Tôi cũng không biết! Lẽ ra không nên như vậy, hay là cô thử lại lần nữa đi?”
Được rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận