Tôi sửng sốt: “Chẳng lẽ… đây chính là huyền thoại ‘Metersbonwe’?”
Những người xung quanh không hiểu tôi đang nói gì, còn hệ thống thì tức giận mắng: “Cô có thể động não chút không?!”
Được rồi.
Tôi không nhịn được mà cảm thán: “Hệ thống à, đúng là ‘người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân’.”
“Rõ ràng tôi và cô gái này có cùng khuôn mặt, vậy mà khi tôi còn là chính tôi, thì nhếch nhác chẳng khác gì mới chui ra từ khe đá. Bây giờ thành thiên kim tiểu thư nhà giàu, lại trở thành mỹ nhân hàng đầu.”
Hệ thống không đồng tình với quan điểm của tôi: “Không chắc đâu. Năm ngoái tôi dốc hết tiền riêng mua một bộ skin, đồng nghiệp giới thiệu, bảo là hot lắm.”
“Trước khi mua, còn có nữ hệ thống thầm thích tôi đấy. Kết quả sau khi thay skin, ai nhìn thấy tôi cũng né xa, không hiểu chuyện gì luôn…!”
Tôi: …
“Cái skin đó trông thế nào?”
Trong tiềm thức của tôi, hệ thống luôn mang hình dạng một cậu bé hoạt hình mặc đồ giản dị, nếu không phải vì suốt ngày chửi tôi thì còn có thể coi là đáng yêu.
“Chờ tôi thay đồ xong rồi để cô xem thử nhé.”
Lời vừa dứt, quần áo trên người nó lập tức biến thành một bộ đồ đỏ bó sát, in hình nhân vật hoạt hình cùng với một đôi giày lười.
Trên lưng còn có năm chữ lớn: Hệ Thống Mạnh Vô Địch!
Tôi: …!
“Thế nào? Có ngầu không?…”
Tôi cố nhịn cười đến mức suýt nội thương, nhưng bên ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm túc, nói: “Siêu ngầu! Chỉ là bọn họ không có mắt nhìn thôi! Đừng nghe lời họ, sau này cứ nghe đồng nghiệp này của cậu…”
Nghe tôi nói vậy, hệ thống càng đắc ý hơn: “Không ngờ đầu óc cô tuy không được tốt lắm, nhưng mắt nhìn lại không tệ. Dù sao cũng phải tham gia buổi dạ tiệc, tôi sẽ không thay đồ nữa, coi như để cô có chút cảm giác nghi thức vậy…”
“Được, được, được!”
Còn tạo cảm giác nghi thức nữa chứ, buồn cười chet mất hahahaha…
Suốt quãng đường đến trường, tôi phải cố nhịn cười.
Lúc này, mẹ gọi điện đến, dặn dò tôi nhất định phải xuất hiện muộn nhất có thể.
Tôi chỉ “vâng vâng dạ dạ” đáp lời, không dám nhìn sang hệ thống, sợ mình không nhịn được mà cười phá lên.
“Đến giờ rồi.” Hệ thống nhắc.
Hả?
Tôi nhìn đồng hồ: “Mẹ tôi bảo phải đến trễ một chút, kéo dài thêm mười phút nữa đi.”
Hệ thống: …
Mười phút sau, tôi chỉnh trang lại dáng vẻ trước gương rồi mới chính thức xuất phát.
“Nhớ kỹ nhiệm vụ tối nay.”
“Không thành vấn đề.”
Buổi dạ tiệc được tổ chức tại hội trường lớn của trường.
Trước đây, mẹ tôi thường nhắc rằng hội trường này là nơi nổi tiếng nhất trường, được xây dựng rất đẹp, có thể xem là một kiệt tác nghệ thuật.
Nhưng tôi chưa từng đến, hôm nay coi như có cơ hội được tận mắt chứng kiến.
Nhưng khi đến nơi, tôi chẳng thấy nó có gì đặc biệt, chỉ đơn thuần là xa hoa, rộng lớn mà thôi.
Có lẽ tôi không có tế bào nghệ thuật.
Ánh mắt của vô số người đổ dồn về phía này, khiến tôi hơi hoảng.
“Làm sao đây, tôi sợ giao tiếp xã hội lắm!”
Hệ thống cổ vũ tôi: “Sợ gì chứ, cứ nghĩ là tôi đang ở bên cô là được.”
Anh giai à, nếu không nói thì tôi còn ổn, nhưng vừa nhìn lại bộ đồ của anh… tôi sợ mình sẽ bật cười ngay tại chỗ mất.
Nhưng tôi vẫn cố nhịn.
Tôi hơi ngẩng cằm, để lộ khí chất kiêu ngạo của tiểu thư nhà giàu.
Rất nhanh sau đó đã có người bước đến.
“Xin chào.”
Nghĩ đến thiết lập nhân vật của mình, tôi phớt lờ người đó, đi thẳng vào trung tâm đám đông, cầm một ly rượu vang, nhấp thử một ngụm nhỏ.
Sự lạnh lùng của tôi không hề khiến họ lùi bước, mà ngược lại, càng có nhiều người vây quanh tôi, bắt đầu trò chuyện.
Phần lớn thời gian tôi giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thỉnh thoảng ứng phó vài câu.
Nghe những lời tâng bốc liên tục bên tai, tôi thầm thở dài: “Có tiền thật sự có thể sai khiến cả ma quỷ mà.”
You cannot copy content of this page
Bình luận