Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 34:

Chương trước

Chương sau

 

Cuối cùng kỳ thi cũng kết thúc.

 

Hai môn tôi làm không tốt, lo lắng suốt hai ngày, sợ bị trượt rồi nhận thông báo gửi về nhà.

 

Đến khi tra điểm, tôi mới phát hiện mình đều qua môn.

 

Tất cả đều đạt điểm tối thiểu, không bị trượt!

 

Tôi hớn hở chạy đi khoe khoang với Diệp Tranh, giữa đường tình cờ gặp Chu Ngưng.

 

“Giang Khả Khả, đi chậm thôi, tuyết dày thế này, không sợ trượt ngã à?”

 

Vừa gặp tôi, cô ấy đã lên lớp, giống hệt Diệp Tranh!

 

Tôi bĩu môi, cô ấy lại nói tiếp: “Sắp nghỉ đông rồi, cậu có về nhà không? Nếu không vội thì đi ăn với tôi, bạn trai tôi nói sẽ mời cậu ăn một bữa mà.”

 

Tôi phẩy tay: “Không vội, nghỉ đông dài như vậy, lúc nào cũng có thể tụ tập.” 

 

Nói rồi vội vàng hỏi: “Cậu được bao nhiêu điểm?”

 

Chu Ngưng có vẻ không hài lòng, cau mày: “Không như mong đợi, đứng thứ hai chuyên ngành. Tôi muốn giành hạng nhất cơ…”

 

Tôi: …

 

“Nhưng mà, hạng nhất hình như là Diệp Tranh.”

 

Tôi: …

 

Chu Ngưng đi rồi, tôi đứng đó, không kìm được mà rơi nước mắt.

 

Đau quá! Đau thấu tâm can!

 

Tại sao chỉ có mình tôi là kém cỏi như thế này?

 

Thật không công bằng!

 

Đúng vào khoảnh khắc đáng xấu hổ này, hệ thống—kẻ đã mất tích bấy lâu nay—đột nhiên xuất hiện.

 

Nó vẫn như mọi khi, khinh bỉ nói: “Với điểm số thế này, mau giấu đi, đừng để ai nhìn thấy. Cô không thấy xấu hổ nhưng tôi thì có đấy!”

 

Tôi mừng rỡ: “Hệ thống, cậu đi đâu vậy?”

 

Hệ thống giả vờ ho khan: “Tôi vừa về từ tổng bộ. Bên đó bảo nhiệm vụ gần như hoàn thành, tôi sắp phải rời đi rồi. Đồng thời, họ cũng đồng ý chỉnh sửa lại chương trình của tôi.”

 

“Việc này tôi thật sự phải cảm ơn cô đấy. Dù năng lực của cô chẳng ra sao, nhưng vận khí lại tốt, đúng kiểu trúng số độc đắc.”

 

Tôi: …

 

Hôm nay rốt cuộc tôi còn phải chịu bao nhiêu cú sốc nữa đây?

 

“Tôi đến đây để nói lời tạm biệt. Tôi đi rồi, ký chủ, tôi biết tôi đẹp trai, anh dũng, oai phong, nhưng cô đừng nhớ tôi quá nhé…”

 

Đẹp trai, anh dũng, oai phong? Một hệ thống mặc đồ trẻ con hả?

 

Dù sao cũng có chút giao tình, tôi hào phóng nhắc nhở: “À này, nếu cậu muốn yêu đương thì trước tiên hãy đổi bộ đồ đang mặc đi. Bộ mặc định còn đẹp hơn cái bộ ngớ ngẩn này đấy.”

 

“Còn nữa, cái người đồng nghiệp nào đã gợi ý cho cậu mua bộ này, tốt nhất cắt đứt quan hệ đi.”

 

Tôi chân thành khuyên nhủ, nhưng hệ thống lại chẳng thèm nghe, còn cười lạnh: “Ha! Đúng là phụ nữ các cô, lúc nào cũng thích gây chia rẽ tình anh em. Quan hệ của bọn tôi là tình nghĩa vào sinh ra tử, cô nghĩ cô nói thế là tôi sẽ tin sao?”

 

Tôi: …

 

Được thôi, cứ mặc vậy đi. 

 

Lần sau nhớ chọn thêm một bộ Lam Sắc Yêu Cơ nữa nhé.

 

Cuối cùng, buổi chia tay giữa tôi và hệ thống kết thúc trong không khí đầy căng thẳng.

 

Diệp Tranh từ xa bước tới, tôi hậm hực cảnh cáo anh: “Về nhà không được nhắc đến điểm số với bố mẹ!”

 

Nhưng người trong cuộc chẳng hề có chút e sợ, ngược lại còn mỉm cười, ôm tôi vào lòng: “Thế nếu họ hỏi thì sao?”

 

“Tự nhận là anh đứng chót bảng, còn bị trượt môn nữa!” 

 

Dù sao cũng không thể để anh giỏi hơn tôi được!

 

Diệp Tranh thậm chí không thèm phản đối, chỉ thuận miệng đáp: “Được thôi.”

 

Thế này mới đúng chứ!

 

“Về nhà thôi, mẹ đã giục từ sáng rồi.”

 

Tôi gật đầu, tự nhiên nắm lấy tay anh, hai người cùng nhau bước đi, để lại những dấu chân hoàn chỉnh trên nền tuyết trắng.

 

Bàn chân của Diệp Tranh lớn hơn tôi mấy cỡ, dấu chân in lại trên tuyết cũng vô cùng lớn. 

 

Tôi đặt chân mình lên dấu chân của anh, thử so xem chênh lệch bao nhiêu.

 

Ừm… lớn hơn hẳn một vòng.

 

Tôi quay sang nhìn anh.

 

Gương mặt góc nghiêng của Diệp Tranh đẹp đến khó tin, như thể được một họa sĩ phác họa bằng những đường nét hoàn mỹ nhất. 

 

Khuôn mặt ấy còn mang theo chút lạnh lùng, nhưng mỗi khi ánh mắt anh nhìn về phía tôi, sự lạnh lẽo ấy lập tức tan chảy, hóa thành sự dịu dàng như mùa xuân.

 

Đây chính là tình yêu sao?

 

Tôi không kìm được mà khẽ mỉm cười.

 

Tuyết ngày càng rơi dày hơn. 

 

Nhưng chúng tôi chẳng vội vã. 

 

Tôi nói, anh lắng nghe.

 

Tôi nghịch ngợm, anh bật cười.

 

Cứ như vậy, chậm rãi bước đi trên con đường trở về nhà.

 

Hết.

 

Hết Chương 34:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page