Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, mấy ngày trước còn có một trận tuyết rơi lớn.
Tôi cả ngày chỉ muốn cuộn tròn trong ký túc xá, đến gọi cũng không đi, đến mức sau này, tôi thậm chí còn trốn học luôn.
Hôm nay, tôi tiếp tục phát huy truyền thống trốn học, không nghe điện thoại của Diệp Tranh, cũng không trả lời tin nhắn WeChat, nghĩ rằng chỉ cần trốn trong ký túc xá thì anh chẳng làm gì được tôi.
Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ, anh lại trực tiếp tìm đến tận nơi.
Anh dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, lôi tôi đang mơ màng trên giường dậy, còn quay sang gật đầu với cô quản lý ký túc xá đang đứng ở cửa với vẻ xấu hổ: “Cảm ơn cô.”
Tôi: …
Từ đó trở đi, tôi không trốn học được lần nào nữa.
…
Đến ngày Đông chí, mẹ tôi, người chưa bao giờ vào bếp, đã tìm hướng dẫn trên mạng để gói sủi cảo cho chúng tôi ăn.
Vừa tan học, tôi và Diệp Tranh lập tức về nhà, nhưng chỉ mới nếm thử một miếng, tôi suýt nữa đã nhổ ra.
Mặn quá!
Nhìn bố tôi ngồi bên cạnh, mặt không đổi sắc ăn từng miếng một, tôi chợt dâng trào sự khâm phục.
Diệp Tranh cũng không kém, ăn liền mấy cái, sau đó đột nhiên nói: “Cảm ơn mẹ.”
Tay tôi đang cầm đũa run lên.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tranh gọi mẹ kể từ khi anh trở về.
Ngẩng đầu lên nhìn mẹ tôi, bà ấy đã nước mắt giàn giụa.
Đúng là rất cảm động, nhưng mà sủi cảo này… tôi thật sự không thể ăn thêm được nữa.
Ăn xong, bố tôi ngồi trên sofa, uống liền ba cốc nước, rồi hỏi chúng tôi về cuộc sống ở trường.
“Khả Khả, trước đây hiệu trưởng có nói với bố rằng con thường xuyên trốn học, dạo này còn trốn không?”
Tôi hoảng hốt, vội vàng đạp nhẹ lên chân Diệp Tranh, người cũng đang uống nước bên cạnh, rồi cười gượng gạo: “Không có ạ, con không trốn học nữa…”
Bố tôi gật đầu: “Ừ, vậy thì tốt.”
Diệp Tranh không nói gì, chỉ nhìn tôi cười, tôi nhịn không được lại đạp anh một cái.
Mẹ tôi đang ngồi ăn nho bên cạnh, bỗng lên tiếng: “Sao hiệu trưởng lại lắm chuyện thế nhỉ? Khả Khả, có cần mẹ tìm cách thay hiệu trưởng không?”
Bố tôi: …!
Trở lại trường, tôi quyết tâm làm lại từ đầu, chăm chỉ học hành.
Vì kỳ thi sắp đến rồi.
Diệp Tranh đương nhiên nhận trọng trách giúp tôi ôn tập.
Không, phải nói là dạy trước kiến thức mới.
Dù sao thì cả học kỳ này tôi chẳng học hành gì cả, đầu óc rỗng tuếch.
Diệp Tranh biết tôi không thể kiên nhẫn học hết mọi nội dung, nên anh đã tổng hợp lại những điểm quan trọng, chỉ cần học thuộc là có thể đối phó với kỳ thi.
Tôi cảm thấy anh làm rất tốt, nên thưởng cho anh bằng cách xoa đầu: “Ngoan lắm!”
Diệp Tranh: …
Chiều hôm đó, khi đến thư viện gặp Diệp Tranh, tôi tình cờ gặp lại Phùng Tuấn Ninh.
Tuyết rơi nhẹ nhàng từ trên trời xuống, anh ta đeo khẩu trang đen, suýt nữa tôi không nhận ra.
“Đại gia Giang, đi đâu vậy?”
Tôi hiên ngang đáp: “Đi học.”
Phùng Tuấn Ninh bật cười: “Cô mà cũng đi học à?”
Tôi: …!
Nói cái kiểu gì vậy? Não bị tuyết làm đóng băng rồi à?
Tôi chẳng buồn để ý đến anh ta nữa, nhưng anh ta bỗng nhiên hỏi: “Dạo này sống tốt không? Có vui vẻ không?”
“Tất nhiên là vui.”
“Vui là tốt rồi.” Phùng Tuấn Ninh tháo khẩu trang ra, hơi nghiêng đầu, nở nụ cười có chút tinh quái.
Hơi thở trắng xóa hòa vào không khí lạnh, khiến tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Hy vọng cô luôn vui vẻ như thế.”
Chắc chắn là bị tuyết làm tê liệt rồi, nếu không sao lại nói mấy lời kỳ lạ thế chứ?
Diệp Tranh đã nhìn thấy tôi từ cửa sổ, nên xuống đón tôi.
Tôi biết anh chắc chắn đã thấy Phùng Tuấn Ninh rồi.
Quả nhiên, vừa đến trước mặt tôi, anh đã hỏi: “Anh ta nói gì với em?”
Tôi thấy buồn cười trong lòng, nhưng vẫn giả vờ dửng dưng: “Không có gì, chỉ nói hy vọng em luôn vui vẻ.”
Diệp Tranh bỗng nhiên cười lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường: “Hừ.”
Tôi: …
You cannot copy content of this page
Bình luận