Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 31:

Chương trước

Chương sau

“Vậy bây giờ tôi phải làm sao?”

 

Hệ thống nói: “Tùy cô thôi. Muốn về thì về, không muốn về thì không về, dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi.”

 

Tin tức này khiến tôi vui mừng khôn xiết: “Thật sao?!”

 

“Hừm.”

 

“Vậy nên, Khả Khả, con có muốn về nhà cùng mẹ không?” Mẹ tôi vừa cười vừa khóc, vươn tay về phía tôi.

 

Tôi không còn do dự nữa, nắm chặt lấy tay bà ấy, dùng sức gật đầu: “Vâng ạ!”

 

Từ khóe mắt, tôi thấy Diệp Tranh đứng bên cạnh cũng khẽ nở nụ cười.

 

Tối hôm đó, chúng tôi trở về nhà.

 

Bố tôi đã cho người chuyển đồ của Diệp Tranh vào nhà, phòng của anh ngay đối diện tôi.

 

Mẹ lén nói với tôi: “Đêm con trở về từ trại huấn luyện, bố mẹ đã nói chuyện với Tiểu Tranh, muốn xem thái độ của nó thế nào rồi mới đón nó về nhà. Khi đó, bọn mẹ vẫn chưa biết con đã rời đi…”

 

“Tiểu Tranh nói rằng nếu chuyện này khiến con tổn thương, nó sẵn sàng chôn giấu tất cả trong lòng, cả đời không nhận lại bố mẹ. Sau đó phát hiện không liên lạc được với con, mẹ thấy nó gần như phát điên vậy…” 

 

Mẹ tôi thở dài: “Thật sự là một đứa trẻ tốt, là bố mẹ đã để nó chịu quá nhiều khổ cực…”

 

Nghĩ đến quá khứ của anh, tim tôi nhói lên, 

 

“Mẹ ơi, sau này bố mẹ nhất định phải bù đắp cho anh ấy, chuyện gì cũng phải đặt anh ấy lên hàng đầu, đừng nghĩ đến con nữa…”

 

Anh đã chịu quá nhiều đau khổ, tôi sẵn sàng trao đi tất cả những gì mình có. 

 

Nhìn anh hạnh phúc, tôi cũng thấy hạnh phúc.

 

Câu nói này lại khiến mẹ tôi bật cười: “Con nói lung tung gì thế? Đều là bảo bối của mẹ mà…”

 

Buổi tối, tôi cứ đi qua đi lại trước cửa phòng Diệp Tranh nhưng không dám gõ.

 

Hệ thống cũng cổ vũ, tôi cắn răng định gõ cửa, nhưng cánh cửa lại đột ngột mở ra từ bên trong.

 

Diệp Tranh nhìn tôi, không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhướng mày, nghiêng đầu ra hiệu: “Vào đi.”

 

Tôi lúng túng “ồ” một tiếng, cẩn thận bước vào, ngay cả tiếng đóng cửa nhẹ phía sau cũng khiến tôi run lên một chút.

 

“Có chuyện gì?” 

 

Nghe thấy Diệp Tranh hỏi, tôi lập tức luống cuống, lắp bắp nói: “Em… em xin lỗi!”

 

Diệp Tranh lại cười: “Em xin lỗi anh chuyện gì?”

 

Tôi chần chừ một chút, rồi nói: “Là em đã chiếm lấy cuộc sống của anh, khiến anh phải chịu nhiều đau khổ…”

 

“Không đúng, nói lại.”

 

“Vậy thì là em đã chiếm mất bố mẹ của anh…”

 

“Vẫn không đúng.”

 

Còn có thể là gì nữa?

 

Tôi nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói: “Chắc là do em trước đây cậy thế b/ắt n/ạt anh…”

 

Diệp Tranh bật cười thành tiếng: “Em cũng biết dùng từ đấy nhỉ.”

 

Hết cách rồi, sống dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.

 

“Không phải những điều đó.” Anh bỗng thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.

 

Tôi nhìn anh, Diệp Tranh hơi cúi mắt, dáng vẻ lười biếng nhìn tôi.

 

“Lỗi duy nhất của em là đã cố gắng rời xa anh.”

 

Tôi sững sờ.

 

“Nói lời xin lỗi đi.” Anh nói.

 

Sắc mặt anh rất nghiêm túc, khiến tôi hơi sợ, vội vàng nói: “Xin lỗi!”

 

Chỉ nghe thấy anh khẽ thở dài một tiếng.

 

“Khả Khả…” 

 

Trong khoảnh khắc đó, anh đột nhiên ôm lấy eo tôi bằng một tay, tay còn lại giữ lấy sau gáy tôi, không để tôi có cơ hội kháng cự mà hôn xuống.

 

Ban đầu, nụ hôn mang theo sự trút giận, nhưng sau đó lại trở nên mềm mại, dịu dàng như những hạt mưa rơi nhẹ, khiến lòng người say đắm.

 

Khi hơi thở cả hai trở nên gấp gáp, anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Chuyện này không phải do em làm, cũng không phải em sai khiến ai làm. Em không có lỗi với anh, vì vậy không cần phải tự trách. Hiểu chưa?”

 

Tôi gật đầu, suýt chút nữa lại bật khóc: “Anh thực sự không trách em sao?”

 

Diệp Tranh khẽ cọ mũi tôi, dịu dàng nói: “Làm sao anh nỡ trách em đây?”

 

“Vậy bây giờ anh đã trở nên giỏi giang như vậy, có định b/ắt n/ạt em giống như trước đây em đã b/ắt n/ạt anh không?”

 

Diệp Tranh cong môi, ánh mắt tràn đầy ý cười: “Bình thường thì không, nhưng phải loại trừ một số trường hợp đặc biệt.”

 

“Trường hợp nào?”

 

Anh mỉm cười nhưng không trả lời.

 

Hết Chương 31:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page