Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 3:

Chương trước

Chương sau

Tôi khoanh tay trước ngực, chẳng buồn nhìn đối phương, thản nhiên giẫm mạnh lên đôi giày kia, lạnh lùng nói: “Đôi giày này của anh đã lỗi thời lâu rồi, vậy mà còn dám đi ra đường?”

 

Tên mày rậm chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt đầy sát khí: “Ba giây, xin lỗi đôi giày của tao.”

 

Tôi nhếch môi cười lạnh, càng mạnh chân nghiến lên giày hắn, rồi thốt ra câu nói kinh điển như đã khắc vào gen của mình: “Đây chính là cách giày của tôi xin lỗi giày của anh.”

 

Bề ngoài thì kiêu ngạo, nhưng trong lòng tôi vẫn hơi run: “Hệ thống, hắn có đánh tôi không?”

 

Hệ thống chắc chắn: “Không đâu.”

 

Quả nhiên, khi tên đó sắp ra tay, một đàn em của hắn ghé sát tai thì thầm gì đó. 

 

Hắn trừng mắt nhìn tôi một cái, rồi giận dữ bỏ đi.

 

“Hệ thống, tôi giỏi thật đấy. Hôm nay cứu được một người, tôi thật sự cảm thấy tự hào về bản thân!”

 

Hệ thống im lặng hồi lâu rồi hỏi: “Nhưng cô có nhớ cô đến đây để b/ắt n/ạt người ta, không phải để cứu người không?”

 

Tôi: …

 

Không sao, vẫn còn kịp.

 

Dưới ánh mắt của bao người, tôi bước đến trước mặt nam chính — người từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái — và nói bằng giọng điệu đáng bị ăn đấm nhất có thể: “Tôi vừa cứu anh đấy, không nói một câu cảm ơn à?”

 

Nam chính nhìn tôi một cái, bình thản đáp: “Cảm ơn.”

 

???

 

“Gì vậy trời? Không phải nên ghét tôi vì kiêu căng, thiếu tôn trọng người khác, rồi lên án tôi sao? Như vậy tôi mới có cớ nổi giận mà b/ắt n/ạt anh ta chứ…”

 

Hệ thống cũng bối rối: “Tôi cũng không biết nữa… Cô thử kiếm cớ gây chuyện tiếp đi, hai người lúc đầu nhất định phải là kẻ thù, không thể để anh ta cảm kích cô được!”

 

Hết cách rồi, tôi cứng đầu nói tiếp: “Vậy anh múa hoa cho tôi xem đi.”

 

Hệ thống: …

 

“Cô có vấn đề à? Cô có biết b/ắt n/ạt là gì không?” Hệ thống tức giận quát: “Những bài giảng tôi cho cô xem, cô nhét hết vào bụng chó rồi à?!”

 

Bị chửi mà chẳng thể phản bác, tôi câm nín. 

 

Nam chính trầm mặc một lát, không thèm để ý đến tôi mà quay người rời đi.

 

Hỏng bét rồi.

 

“Mau nghĩ cách đi! Người ta đi mất rồi!”

 

Tôi hoảng hốt, vội hét lên với theo bóng lưng anh, cố gắng vớt vát tình thế: “Này tên kia! Anh khiến tôi hứng thú rồi đấy! Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

 

Hệ thống: …

 

Trên đường về, hệ thống chẳng nói một lời.

 

Cảm thấy có gì đó không ổn, tôi thử gọi: “Hệ thống?”

 

Mãi lâu sau, nó mới lên tiếng: “Tôi hỏi thật, cô có biết b/ắt n/ạt là gì không?”

 

Tôi suy nghĩ rồi đáp: “Biết chứ, vừa nãy tôi chẳng phải đang b/ắt n/ạt anh ta sao?”

 

Hệ thống hoàn toàn bùng nổ: “Về ngay! Xem lại một trăm lần những bộ phim về b/ạo l/ực học đường mà tôi đã tìm cho cô!”

 

Tôi: …

 

Sau vài ngày miệt mài nghiên cứu, tôi tắt máy tính, tỉnh ngộ, cảm giác như vừa đả thông kinh mạch, cuối cùng đã nắm bắt được tinh túy của việc b/ắt n/ạt người khác.

 

“Học tới đâu rồi?” Hệ thống hỏi.

 

Tôi vỗ ngực đầy tự tin: “Thừa sức rồi. Từ giờ, hãy gọi tôi là ‘Vua b/ắt n/ạt’.”

 

Hệ thống rất hài lòng: “Ừ, sắp đến lễ khai giảng rồi, đây là một dịp lớn, cô phải nắm chắc cơ hội đấy.”

 

“Yên tâm đi, cứ để tôi lo! Cam kết khiến cậu hài lòng tuyệt đối!”

 

Hệ thống: …

 

Học viện Thương mại mỗi năm có hai sự kiện quan trọng nhất: lễ khai giảng và lễ tốt nghiệp.

 

Học phí cao ngất trời như vậy, đẳng cấp tất nhiên không thể thấp. 

 

Nếu chỉ tập hợp toàn bộ giáo viên và học sinh để phát biểu vài câu như trường bình thường thì quá mất mặt. 

 

Vì thế, họ thường tổ chức một buổi dạ tiệc hoành tráng.

 

Tiệc tối bắt đầu lúc tám giờ, nhưng từ một giờ chiều, mẹ tôi đã cử người đến đón tôi đi trang điểm và thay đồ.

 

Xuyên qua thế giới này một thời gian, tôi đã dần quen với cuộc sống của giới siêu giàu, nhưng đôi khi vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn.

 

Một nhóm người tấp nập giúp tôi tạo kiểu tóc, thay quần áo. 

 

Nhìn vào gương, tôi gần như không nhận ra cô gái bên trong là mình.

 

Hết Chương 3:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page