Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 29:

Chương trước

Chương sau

Sống mũi cay cay, tôi lập tức cúi mắt xuống, ép nước mắt quay trở lại.

 

“Đi ăn thôi, em đói rồi.”

 

“Được.”

 

Vì đây là trại dã ngoại, nên tất cả đều phải tự tay chuẩn bị thức ăn. 

 

Diệp Tranh phụ trách nướng thịt cho tôi, còn tôi chỉ có nhiệm vụ ăn.

 

Ăn no xong, mọi người tụ tập quanh đống lửa, nhảy múa, những nụ cười rạng rỡ tràn đầy năng lượng khiến tôi cũng không nhịn được mà kéo Diệp Tranh vào nhảy cùng.

 

Tính cách anh vốn trầm lặng, bị tôi lôi kéo như vậy cũng không giận, chỉ dịu dàng nhìn tôi, thỉnh thoảng nhắc nhở: “Cẩn thận bước chân đấy.”

 

Tôi lại thấy buồn bã: “Hệ thống, anh ấy dịu dàng như vậy, tôi thật sự không nỡ rời xa anh ấy.”

 

Hệ thống nói ra câu nhân tính nhất kể từ khi tôi quen nó. 

 

“Không phải cô hay nói phải nắm bắt hiện tại sao? Giờ chính mình lại quên rồi? Hãy trân trọng khoảnh khắc này, đừng nghĩ quá nhiều.”

 

Tôi như bừng tỉnh, gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi!”

 

Nhờ có hệ thống nhắc nhở, mấy ngày sau đó, tôi buông bỏ hết thảy lo lắng, toàn tâm toàn ý tận hưởng khoảng thời gian bên cạnh Diệp Tranh.

 

Tôi liên tục dùng điện thoại chụp ảnh, quay video, mong muốn níu giữ tất cả. 

 

Nhưng thời gian là thứ không thể giữ lại được.

 

Bảy ngày trôi qua, cùng với kết thúc của hoạt động thử thách sinh tồn, trại huấn luyện cũng kết thúc.

 

Tối hôm đó, tôi nằm trong lều nói chuyện với Chu Ngưng.

 

Hai đứa nói linh tinh một hồi, sau đó bỗng nhiên im lặng. 

 

Tôi đang định mở một ván game thì Chu Ngưng lên tiếng: “Là cậu đúng không? Bây giờ người nhà họ Chu không dám b/ắt n/ạt tôi nữa, cũng không ép tôi phải gả cho lão già đó nữa.”

 

Tôi thẳng thắn thừa nhận: “Ừ, tôi nhờ bố mẹ tôi giúp, gây một chút áp lực.”

 

Chu Ngưng là một cô gái tốt như vậy, nếu phải gả cho lão già đó, chắc tôi tức chet mất.

 

Chu Ngưng nghiêng đầu nhìn tôi, nở nụ cười nhẹ nhàng: “Vậy thì phải cảm ơn đại tiểu thư nhà họ Giang rồi.”

 

Nói xong lại thở dài: “Bạn trai tôi lo chuyện này suốt, trước đó còn nói muốn đưa tôi bỏ trốn.”

 

Tôi bật cười: “Có cần đến mức đó không?”

 

“Thật đấy!” Chu Ngưng cũng cười: “Lần này về, tôi sẽ bảo anh ấy mời cậu ăn một bữa.”

 

Tôi không từ chối cũng không đồng ý, chỉ mơ hồ cho qua.

 

Sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa.

 

Chừng này thời gian rồi, chắc bố mẹ tôi cũng đã biết sự thật, chỉ chờ chúng tôi trở về.

 

Tôi không dám đối mặt với họ, vé máy bay cũng đã mua xong, ngày mai vừa về đến trường, tôi sẽ lập tức rời đi.

 

“Hệ thống, tôi thật sự không nỡ rời xa bất kỳ ai…”

 

Hệ thống vuốt lại mái tóc lơ lửng của mình, tạo dáng cực kỳ phong cách: “Vậy còn tôi thì sao?”

 

Tôi: “Cút.”

 

Chúng tôi trở về vào chiều hôm sau.

 

Nhìn bóng lưng Diệp Tranh xa dần, tôi lập tức gọi xe, vội vàng lao thẳng đến sân bay.

 

Khoảnh khắc bước lên máy bay, tôi buồn đến mức không thể kìm được nước mắt.

 

“Tạm biệt, quá khứ của tôi.”

 

Tôi lặng lẽ thầm nói trong lòng.

 

Hệ thống châm chọc: “Đây đâu phải phim điện ảnh, cô làm màu cho ai xem thế?”

 

Tôi nhịn không nổi nữa: “Im đi!”

 

Chỉ sau một giấc ngủ, tôi đã đến một thành phố hoàn toàn mới.

 

Khi chọn khách sạn, tôi nhìn số dư tài khoản của mình, quyết định chọn một khách sạn bình thường.

 

“Từ giờ phải tiết kiệm, không thể tiêu xài hoang phí như trước nữa.”

 

Hệ thống khen ngợi: “Không tệ, có ý thức rồi.”

 

Nhưng chưa đầy hai tiếng sau, tôi đã chịu hết nổi mà trả phòng.

 

“Hệ thống, xem ra tôi quen sống sung sướng rồi, đẳng cấp này tôi thật sự không chịu được.”

 

Hệ thống cười lạnh: “Có phải cô đã quên chính mình vừa nói gì không?”

 

“Tôi mặc kệ! Tôi muốn ở khách sạn năm sao! Quan tâm làm gì, cứ hưởng thụ trước đã!”

 

Hệ thống: …

 

Tắm xong, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại và đàn hồi, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình sống lại.

 

Giằng co đến giờ cũng đã mười giờ rồi.

 

Không biết nên làm gì, điện thoại cũng chẳng có gì thú vị để chơi.

 

Hết Chương 29:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page