Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Nó nhìn tôi, thấy tôi mím môi sắp khóc, lại lập tức dịu giọng: “Không sao, nếu không đối mặt nổi thì chạy trước đi. Chạy đến một nơi không ai biết cô, sống cho tốt. Dù sao số tiền cô lén tích góp cũng không ít, còn hơn là chet.”
“Nhưng tôi không nỡ rời xa bố mẹ mình…”
Hệ thống ngay lập tức trở lại vẻ lạnh lùng: “Sai rồi, đó là bố mẹ của Diệp Tranh…!”
Tôi: …
Lúc sắp kiệt sức đến nơi, cuối cùng chúng tôi cũng đến đích.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, mọi người bắt đầu dựng lều trại.
Tôi ngủ chung lều với Chu Ngưng.
Cô ấy rất tháo vát, tôi còn chưa giúp được gì thì cô ấy đã dựng xong lều rồi.
Tôi không nhịn được mà giơ ngón tay cái: “Giỏi thật đấy.”
Chu Ngưng đắc ý một chút, sau đó lại thở dài: “Tự nhiên nhớ bạn trai quá, để tôi gọi video cho anh ấy.”
Tôi: …
Mới có một buổi sáng thôi đấy chị gái! Sáng nay tôi còn tận mắt thấy anh ta tiễn cô đến đây cơ mà, có cần như vậy không?!
Quả nhiên, tình yêu ngọt ngào đều là của người khác, tôi chẳng có gì cả.
Trên núi thời tiết khá lạnh, tôi mặc áo lông vũ, ngồi bệt xuống đất thẫn thờ.
Tôi nghĩ rất nhiều chuyện, đến mức chẳng biết Phùng Tuấn Ninh đến từ lúc nào.
“Cô ngồi đây làm gì thế?”
Tôi đang rất chán nản, chẳng muốn nói chuyện, chỉ nhìn anh ta rồi thở dài.
Phùng Tuấn Ninh cười: “Sao thế? Chia tay rồi à?”
Tôi liếc nhìn anh ta: “Sắp rồi.”
Anh ta ngồi xuống, xích lại gần tôi với vẻ lém lỉnh: “Vậy tôi có cơ hội không?”
“Không có.”
Đến khi thân phận thật sự của tôi bị lộ, chắc anh ta cũng chạy mất thôi.
“Sao tuyệt tình thế? Không cho tôi một cơ hội à?”
Tôi nói đầy ẩn ý: “Trái tim anh đây, lạnh lùng vô tình.”
Phùng Tuấn Ninh: “…”
Vài phút sau, Diệp Tranh cũng đến.
Anh lạnh lùng nhìn Phùng Tuấn Ninh, mà anh ta cũng chẳng hề sợ hãi, trực tiếp đối diện lại.
Tôi lười quan tâm hai người họ, suốt ngày cứ nhìn chằm chằm vào nhau như mấy kẻ ngốc, nên đứng dậy phủi bụi trên người rồi rời đi.
Diệp Tranh lập tức theo sau.
“Anh không thích em nói chuyện với anh ta.” Anh nói.
“Ừm.” Chẳng bao lâu nữa, anh cũng sẽ không thích tôi thôi.
“Anh ta thích em.”
“Ừm.” Chẳng bao lâu nữa, Diệp Tranh sẽ không còn thích Giang Khả Khả.
Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng: “LÀm sao thế?”
Tôi nhìn vào mắt anh—đôi mắt đẹp sắc sảo, sâu thẳm và đen láy.
Khi nhìn tôi, trong đó lấp lánh những tia sáng nhỏ vụn.
Sống mũi cao, môi mỏng, đường nét cằm sắc sảo đầy mạnh mẽ.
Đúng là một vẻ đẹp chet người.
Tôi biết trong trường có rất nhiều cô gái thích anh, trong đó không thiếu tiểu thư nhà giàu hay mỹ nhân tuyệt sắc.
Nếu sau này anh không còn thích tôi nữa, chắc sẽ ở bên một trong số họ.
Vốn dĩ anh đã vô cùng xuất sắc, giờ lại thêm hào quang của nhà họ Giang, càng tỏa sáng rực rỡ, trở thành người mà không ai có thể với tới.
Cứ tiếp tục như vậy đi.
“Không có gì đâu, chỉ là… muốn anh hứa với em một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Sau này, dù có chuyện gì xảy ra, anh tuyệt đối không được trả thù em.”
Mẹ nó, tình yêu có thể không cần, gia đình cũng có thể mất, dù sao từ trước đến nay tôi cũng chẳng có gì cả.
Nhưng cái mạng này, tôi thực sự có chút tiếc.
Trước đây tôi đã từng b/ắt n/ạt Diệp Tranh, lại thêm chuyện sắp xảy ra, nếu anh giận quá mất khôn, có khi lại tìm người xử tôi.
Anh sắp trở nên lợi hại như vậy rồi, muốn giet một kẻ tầm thường như tôi, chẳng khác nào đạp chet một con kiến.
Diệp Tranh rõ ràng có chút khó hiểu: “Em đang nói cái gì vậy?”
“Anh chỉ cần trả lời, có hứa hay không? Nếu không hứa, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!”
Diệp Tranh vội vàng trấn an tôi: “Được, anh hứa. Em nói gì anh cũng đồng ý.”
Bàn tay anh ấm áp, khi nâng khuôn mặt tôi lên, tôi có cảm giác như mình được đặt trong lòng bàn tay anh mà trân trọng.
You cannot copy content of this page
Bình luận