Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Nghĩ đến tối hôm đó, anh đưa tôi về dưới ký túc xá, rồi lại vội vàng đi làm gia sư.
Anh nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định: “Khả Khả, hãy đợi anh thêm một chút nữa, anh nhất định sẽ đứng bên cạnh em.”
Tôi biết anh sẽ làm được, nhưng vấn đề là tôi.
Một kẻ trộm như tôi, thậm chí còn không xứng đáng để yêu anh.
Quá khứ, tôi không thể thay đổi, nhưng hiện tại, ít nhất tôi có thể trả lại mọi thứ cho anh, bất kể cái giá phải trả là gì.
Mùa thu đã vào sâu, tính từ lúc khai giảng đến nay cũng hơn ba tháng rồi.
Thời tiết ở thành phố A thật kỳ lạ, chẳng có quy luật gì cả.
Việc nhiệt độ giảm đột ngột mười độ cũng là chuyện thường.
Chỉ cần một cơn gió lạnh thổi qua, dù có mặc áo lông vũ, hai chân cũng run rẩy.
Đến giữa tháng 11, kỳ huấn luyện dã ngoại thường niên của trường diễn ra như thường lệ.
Mẹ tôi biết trước nên đã đặc biệt cử người đến thu dọn đồ cho tôi.
Khi họ sắp xếp xong, nhìn thấy túi hành lý to đùng trước mặt, tôi chìm vào trầm tư.
“Nhiều thế này con không mang nổi đâu.” Tôi gọi điện cho mẹ.
Nhưng mẹ tôi lại chẳng hề bận tâm: “Khả Khả, yên tâm, mẹ đã sắp xếp người trong đoàn của trường để chăm sóc con, giúp con mang đồ rồi. Một mình con đi, mẹ không yên tâm.”
Tôi: …
Cuối cùng, vì sợ bị cười nhạo, tôi cương quyết từ chối đề nghị của mẹ, chỉ mang theo một chiếc ba lô nhỏ rồi lên đường.
Trại huấn luyện nằm trên núi, xe trường chỉ đưa chúng tôi đến chân núi, phần đường còn lại phải tự đi bộ.
Đi được vài phút, tôi đã kiệt sức, quay sang nói với Diệp Tranh đang chờ phía trước: “Nhìn cái gì mà nhìn? Mau cõng em đi!”
Không còn nhiều cơ hội b/ắt n/ạt nữa, phải tranh thủ thôi.
Diệp Tranh nhìn tôi mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Em chắc chứ?”
Nhìn thoáng qua những người phía sau, tôi thở dài một hơi, vẫn là từ bỏ ý định này.
“Hệ thống à, cậu nói xem, tại sao tôi lại phải chịu khổ thế này?”
Hệ thống đang vắt chân chơi game, dáng vẻ nhàn nhã khiến người ta ghen tị.
“Khổ cái gì? Cô đang tận hưởng đó chứ. Chính xác hơn, đây là lần cuối cùng cô được tận hưởng thân phận này. Sau khi trở về từ lần này, cô sẽ bị đưa về đúng vị trí ban đầu.”
Tôi: …
Đúng vậy, hệ thống nói không sai.
Trong kịch bản gốc, bố của Diệp Tranh là một con bạc, đã vay một khoản tiền lớn.
Khi những người chủ nợ đến đòi nợ, trong nhà lại không có ai, thế là họ phá cửa xông vào, lục soát khắp nơi, vô tình tìm thấy bức thư mẹ Diệp Tranh để lại cho anh.
Trong bức thư ấy, bà ấy đã viết rõ mọi chuyện năm xưa, cũng như thân phận thật sự của Diệp Tranh.
Mẹ anh ốm yếu bệnh tật, biết mình chẳng còn sống được bao lâu, nên đã sớm viết sẵn bức thư này, định để lại như một di vật cho anh, mong anh có thể đoàn tụ với bố mẹ ruột, coi như một sự bù đắp.
Nhưng không ngờ, bức thư ấy lại bị đám người kia phát hiện trước.
Chúng biết rõ trọng lượng của nhà họ Giang, không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền dùng bức thư đó nhiều lần uy hiếp mẹ Diệp Tranh phải đưa tiền cho chúng.
Năm nay, mẹ anh qua đời, sòng bạc cũng phá sản, nhóm người đó đường cùng sinh liều, mấy ngày trước đã tìm đến tôi, yêu cầu tôi trả tiền bịt miệng.
Tôi đã sớm dự liệu được chuyện này, nên không đưa cho chúng một xu nào.
Bọn chúng tức giận đến phát điên, trước khi rời đi còn buông lời đe dọa, nói rằng sẽ trực tiếp tìm đến bố mẹ tôi.
Hôm nay khi thu dọn đồ đạc, nhìn thái độ của mẹ tôi, có lẽ bà ấy vẫn chưa biết chuyện, nhưng cũng sắp rồi.
Trong kịch bản gốc, sự việc này diễn ra ngay trong hai ngày tới, thực tế chắc cũng không khác là bao.
“Hệ thống, Diệp Tranh sẽ ghét tôi phải không? Đến lúc đó tôi nên làm thế nào?”
Tôi thật sự rất lo lắng, mấy ngày nay chẳng ngủ ngon được chút nào.
“Còn có thể làm gì nữa? Trời có sập xuống cũng phải chịu thôi…”
You cannot copy content of this page
Bình luận