Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
“Có lẽ anh đã làm em sợ.” Anh cúi mắt xuống, mang theo chút uất ức vừa vặn: “Anh nghĩ, có lẽ nên cho em thời gian suy nghĩ.”
“Từ hôm đó đến giờ, anh đã cố nhẫn nhịn, cố kiềm chế. Nhưng thực sự quá lâu rồi, anh không thể đợi thêm nữa.”
“Anh suýt nữa thì phát điên khi thấy em đi hẹn hò với người khác. Giang Khả Khả, em thích anh ta sao?”
Trong lòng chấn động, đau đến mức không chịu nổi, tôi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Tranh.
Đột nhiên, anh siết lấy eo tôi, bế tôi ngồi lên bàn.
Chiếc bàn khá cao, chúng tôi vừa vặn ngang tầm mắt nhau.
“Trả lời anh.”
Anh dịu dàng nâng cằm tôi lên, giọng nói lại không cho phép phản kháng.
Tôi không thể tiếp tục né tránh ánh mắt của anh nữa.
Uất ức và bất lực trong lòng bỗng chốc vỡ òa, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Tôi mất kiểm soát, bắt đầu nổi nóng: “Anh hung dữ cái gì chứ?! Anh có biết mỗi ngày tôi khó chịu thế nào không? Còn lớn tiếng với tôi…!”
“Không có, Khả Khả, anh không có hung dữ với em.”
Diệp Tranh luống cuống giúp tôi lau nước mắt, giọng nói tràn đầy hối lỗi: “Có lẽ là anh quá sốt ruột, giọng điệu không kiềm chế được. Anh xin lỗi, Khả Khả, đừng khóc nữa.”
Nhưng anh càng như vậy, tôi lại càng khóc không ngừng, nước mắt nước mũi tèm nhem, trực tiếp túm lấy tay áo anh mà lau.
“Ai thích anh chứ, toàn đoán bậy bạ cái gì không! Anh bị bệnh à?!”
Diệp Tranh bị tôi mắng như vậy mà không giận, ngược lại còn bật cười: “Đúng, là anh có bệnh. Vậy còn em? Em thích anh không?”
Chuyện đến nước này rồi, tôi cũng chẳng buồn che giấu nữa, thẳng thắn nói ra: “Thích đấy, thì sao?! Thích thì có ích gì chứ?! Chúng ta không thể nào có kết quả…”
Không chỉ vì chuyện nam chính – nữ phụ, mà còn vì chuyện kia—chuyện có thể khiến anh hận tôi cả đời.
Tôi không dám nghĩ đến.
Diệp Tranh bỗng ôm chặt tôi vào lòng.
“Như vậy là đủ rồi.”
Giọng anh trầm thấp, mạnh mẽ, một cách kỳ diệu mà xoa dịu trái tim đầy bất an của tôi.
“Giang Khả Khả, anh không biết em đang lo lắng điều gì. Nhưng chỉ cần điều này là chắc chắn, thì anh không sợ bất cứ điều gì khác.”
Tôi không nói gì.
Dựa vào vai anh thật bình yên, như thể có thể quên đi tất cả.
Tôi nhắm mắt lại.
Như tôi đã nói với Phùng Tuấn Ninh: Hãy nắm bắt hiện tại.
Vậy thì, cứ nắm bắt hiện tại đi.
Dù sau này có kết cục bi thảm ra sao, con người cũng phải có một lần sống hết mình, không cần suy tính hậu quả.
Sau khi làm lành với Diệp Tranh, cuối cùng sau nhiều ngày, tôi cũng được uống cốc trà sữa đào kem sữa yêu thích.
Hôm nay cốc trà sữa có vẻ ngọt hơn hẳn.
Tôi than thở với Chu Ngưng, cô ấy lại liếc tôi một cái: “Ngọt trong lòng cậu đấy.”
Tôi: “…”
Từ khi thân thiết với Chu Ngưng, tôi mới phát hiện ra rằng cô ấy không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Ngược lại, cô ấy nói chuyện rất hài hước, còn khá sắc sảo.
Tôi cũng hiểu được, cô ấy và bạn trai đã bên nhau suốt năm năm, có cuộc sống và suy nghĩ riêng, không hề bị kịch bản trói buộc thành nữ chính của một câu chuyện định sẵn.
Có vẻ như ngay từ đầu, cái gọi là “kịch bản” đã bị đảo lộn.
Giờ thì chỉ còn chờ xem hệ thống sẽ xử lý thế nào.
“Tôi đi đây, cậu cứ tiếp tục chờ người ta đi. Tôi phải cùng bạn trai đi xem phim rồi.”
Cô ấy xách túi đứng dậy, lướt ngang qua tôi, để lại một mùi hương dễ chịu thoang thoảng, khiến tôi cũng có chút xao động.
Nếu tôi là con trai, chắc chắn tôi sẽ theo đuổi cô ấy!
Chu Ngưng vừa đi không bao lâu, Diệp Tranh cũng tan ca.
Anh nhìn cốc trà sữa rỗng trước mặt tôi, nhắc nhở: “Đã nói rồi, một tuần chỉ được hai cốc. Em đã uống xong phần tuần này rồi.”
“Biết rồi biết rồi, dài dòng quá!”
Suốt ngày nói uống nhiều không tốt, nhưng tôi muốn uống, thì làm sao nhịn được chứ!
Anh mỉm cười, tự nhiên nắm lấy tay tôi: “Đi thôi.”
You cannot copy content of this page
Bình luận