Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 24:

Chương trước

Chương sau

“Bọn họ đi đâu rồi?” Tôi hỏi.

 

“À, chắc là có việc.” Phùng Tuấn Ninh thản nhiên đáp.

 

Nhiều người như vậy, lại có thể trùng hợp cùng lúc có việc sao?

 

Tôi không nói gì thêm, cúi đầu chuyên tâm ăn uống.

 

Tôi từng nghe qua quán này, rất nổi tiếng, hình như đặt chỗ cũng rất khó.

 

“Anh đặt chỗ từ khi nào vậy?” 

 

Rõ ràng mới nãy tôi mới nói muốn ăn thịt…

 

Phùng Tuấn Ninh điềm nhiên đáp: “Không cần đặt, quán này là của tôi.”

 

“Ồ.”

 

“Ngon không?”

 

Anh ta dường như chẳng đói lắm, không ăn bao nhiêu, chỉ ngồi nhìn tôi ăn. 

 

Tôi cũng chẳng thấy ngại, miệng đầy thức ăn nên không tiện trả lời, chỉ giơ ngón cái lên thể hiện sự tán thưởng.

 

Phùng Tuấn Ninh bật cười, nụ cười sáng sủa rạng rỡ.

 

Không lạ khi có nhiều cô gái thích anh ta đến vậy. 

 

Nhưng với điều kiện gia đình của anh ta, e rằng không phải ai cũng có thể bước chân vào cửa nhà họ Phùng.

 

Đang nghĩ đến đó, tôi chợt nghe anh ta hỏi: “Nhà cô… có từng định hôn ước cho cô không?”

 

Tôi lắc đầu: “Không có đâu, bố mẹ tôi nói tôi thích ai thì cưới người đó, hoàn toàn theo ý tôi. Dù cả đời không lấy chồng cũng chẳng sao.”

 

“Vậy cũng không tệ. Thế nếu cô thích Diệp Tranh, họ cũng sẽ đồng ý sao?”

 

Tay tôi khựng lại giữa không trung, đột nhiên ngẩng đầu lên.

 

Có lẽ do ánh đèn, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta, cũng không biết nên trả lời thế nào.

 

Tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, cũng không dám mơ tưởng đến một tình yêu đẹp.

 

Những thứ đó đều thuộc về người khác. 

 

Mọi thứ của tôi, đều là của người khác.

 

Tôi không có gì cả.

 

“Nghĩ nhiều làm gì? Cứ nắm lấy hiện tại đi. Ai biết tôi sẽ chet lúc nào.” Tôi nói.

 

Phùng Tuấn Ninh cau mày: “Đừng nói bậy.”

 

“Hì hì, đùa thôi mà. Anh còn chưa ăn bao nhiêu, ăn nhiều vào đi!”

 

….

 

Khi trở về trường, trời đã tối hẳn.

 

Phùng Tuấn Ninh khăng khăng muốn đưa tôi đến tận ký túc xá, nhưng tôi từ chối, nói muốn đi dạo một chút.

 

Anh ta khoát tay: “Được rồi, tới nơi thì nhắn cho tôi một tiếng.”

 

“Biết rồi.”

 

Gió đêm thổi nhẹ, lành lạnh nhưng rất dễ chịu. 

 

Chỉ đơn giản bước đi như thế cũng khiến tôi cảm thấy mình như nữ chính trong một MV nào đó.

 

Không được, phải tìm một bài nhạc nền mới được.

 

Tôi lập tức lục trong túi tìm tai nghe, lật qua lật lại vẫn không thấy, nhưng lại trông thấy một người đang đứng trước mặt mình.

 

Tôi ngẩng đầu lên, đầu óc bỗng chốc trở nên mơ hồ.

 

“Anh… Sao anh lại ở đây?”

 

Diệp Tranh nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

 

Một cảm giác bất ổn trào lên.

 

Tôi lập tức xoay người định chạy, nhưng anh đã nhanh hơn, nắm lấy cánh tay tôi.

 

“Chúng ta cần nói chuyện.”

 

Được rồi, thực sự nên nói chuyện một lần, không thể cứ trốn mãi như vậy.

 

Chúng tôi đến phòng quản lý thư viện.

 

Thư viện của trường mở cửa 24/24, ban đêm vẫn có người trực.

 

“Con của người quản lý bị ốm, họ phải đến bệnh viện, tối nay anh thay ca giúp.” Diệp Tranh giải thích.

 

Tôi và anh cũng xem như quen biết lâu rồi, tôi biết ngoài việc học và làm thêm, thời gian còn lại anh đều ở thư viện. 

 

Có lẽ cũng khá thân với người quản lý ở đây.

 

“Ồ.”

 

Nói xong lại chìm vào im lặng.

 

Bầu không khí có chút gượng gạo, tôi liếc nhìn Diệp Tranh, phát hiện anh đang chăm chú nhìn tôi.

 

“Anh… nhìn cái gì vậy?”

 

Tự nhiên cứ nhìn chằm chằm, làm tôi cảm thấy hoang mang…

 

Diệp Tranh mỉm cười: “Không có gì, chỉ là cảm thấy đã lâu rồi anh chưa nhìn em thật kỹ.”

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Không hổ là nam chính, thủ đoạn quả nhiên cao tay.

 

“Giang Khả Khả.” Anh bỗng gọi tên, làm tim tôi thắt lại.

 

“Gì?”

 

Anh bước về phía tôi: “Dạo này em cứ né tránh anh.”

 

Xong đời rồi.

 

Tôi chột dạ, cười gượng: “Không có, anh nghĩ nhiều rồi.”

 

“Vậy sao…”

 

Diệp Tranh nhếch môi, ánh mắt lại sắc bén hơn, từng bước ép sát. 

 

Tôi theo bản năng lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.

 

Hết Chương 24:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page