Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó, từ chối thẳng: “Tôi không thích, anh cứ đi xem đi.”
Không ngờ Phùng Tuấn Ninh lại hỏi: “Vậy cô thích gì?”
Tôi đáp: “Kịch bản sát nhân.”
Phùng Tuấn Ninh hoàn toàn mù tịt: “Đó là gì?”
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Anh chưa từng chơi hả anh giai? Vậy thảm quá rồi! Đi đi đi, chiều nay gọi thêm vài người, tôi dẫn anh đi trải nghiệm một phen!”
Phùng Tuấn Ninh gửi thẳng một tin nhắn thoại, tôi bấm mở, nghe thấy anh ta bật cười: “Cô gọi ai là ‘anh giai’ thế? Tại sao phải rủ thêm người? Chẳng lẽ chỉ hai chúng ta không được sao?”
Tôi cũng gửi tin nhắn thoại đáp lại: “Anh bị dở à? Hai người thì chơi kiểu gì? Đi rồi còn phải đợi ghép nhóm nữa…”
“Được rồi được rồi, biết rồi…!”
Đến ba giờ chiều, tôi đơn giản sửa soạn một chút, mặc bộ váy hồng mà mẹ mới gửi đến vài ngày trước, phối với một đôi giày trắng, buộc hai bím tóc, trông có vẻ khá tươi trẻ.
Phùng Tuấn Ninh và nhóm của anh ta đã có mặt dưới lầu, tôi vừa bước xuống liền thấy rõ mắt anh ta sáng lên.
“Lão gia Giang!”
Giọng anh ta khá lớn, thu hút không ít ánh nhìn xung quanh.
Tôi trừng mắt nhìn, nhưng anh ta lại cười hớn hở: “Cô xem, tôi dẫn theo từng này người đủ chưa?”
Tôi đưa mắt nhìn qua: “Đi thôi, đủ rồi.”
Đại Nhãn cũng có mặt, lần này thái độ khác hẳn những lần trước, cười tít mắt với tôi: “Tiểu thư Giang có muốn uống gì không? Tôi đi mua.”
Tôi hơi ngạc nhiên, chắc là thấy quan hệ giữa tôi và lão đại của hắn cải thiện, nên thái độ cũng thay đổi theo.
Tôi thoải mái gật đầu, “Được, tôi muốn nước cam.”
Không uống được trà sữa đào kem sữa, cái gì cũng được.
Vào quán, tôi định chọn kịch bản kinh dị, nhưng Phùng Tuấn Ninh tỏ vẻ không tự nhiên: “Đừng chọn kinh dị, Đại Nhãn sợ lắm.”
Đại Nhãn đứng một bên, đầy vẻ nghi hoặc: “Em không sợ mà…”
Phùng Tuấn Ninh ho mạnh một tiếng, còn lén đá hắn một cú.
Đại Nhãn gãi đầu, cười ngây ngô: “Phải rồi, tiểu thư Giang, tôi sợ lắm, sợ chet khiếp luôn…”
Tôi lười vạch trần trò mèo của bọn họ, tiện tay chọn một kịch bản tình cảm kết hợp với trinh thám.
Mọi người lần lượt chọn vai, tôi bốc được nhân vật tên Tiểu Ái.
Đại Nhãn vừa nhìn liền reo lên: “Tôi là Tiểu Lâm!”
Nhân vật này hình như là bạn trai của Tiểu Ái.
Tôi thuận miệng nói: “Vậy anh là bạn trai tôi!”
Không khí lập tức cứng lại, tất cả mọi người đều quay sang nhìn tôi.
Tôi vội vàng giải thích: “Ý tôi là trong kịch bản…”
Rầm! Một tiếng động vang lên, Đại Nhãn bị Phùng Tuấn Ninh đá lăn ra đất.
Đại Nhãn bị đá cũng chẳng giận, ngược lại còn cười toe toét bò dậy.
Những người khác cũng không hiểu sao lại bắt đầu nháy mắt với nhau, cười trộm đầy mờ ám.
Tôi đầy nghi hoặc, mà kẻ gây ra chuyện này lại thản nhiên cầm lấy kịch bản của Đại Nhãn, bộp một cái, ném lên ghế bên cạnh tôi.
Sau đó kéo mạnh ghế ra, tiếng ma sát trên sàn vang lên chói tai, rồi bình tĩnh tuyên bố: “Bây giờ tôi là Tiểu Lâm.”
Tôi: “…”
…
Kịch bản này kéo dài tận ba tiếng.
Đánh giá tổng thể: Cực kỳ bình thường.
Phần trinh thám thì ngớ ngẩn, nhưng tình cảm lại được miêu tả khá sâu sắc.
Câu chuyện chủ yếu xoay quanh Tiểu Ái và Tiểu Lâm, hai người rõ ràng yêu nhau, nhưng vì thực tế mà phải chia xa, quả thực có chút tiếc nuối.
Nhìn mấy đàn em của Phùng Tuấn Ninh ôm đầu khóc rống, tôi không nhịn được mà đảo mắt.
“Tại sao lại như vậy? Tôi không thể chấp nhận!” Đại Nhãn đấm ngực dậm chân, thậm chí còn khóc đến mức ra cả bọt mũi.
Tôi: “…”
“Đói không? Muốn ăn gì, tôi mời.” Phùng Tuấn Ninh không để ý đến họ, chỉ nhìn tôi, ánh mắt có chút dịu dàng lạ thường.
Tôi sững lại, thuận miệng nói: “Muốn ăn thịt.”
Cuối cùng, chúng tôi chọn một quán nướng.
Không biết từ khi nào, nhóm đàn em của Phùng Tuấn Ninh đã lặng lẽ rời đi, đến khi tôi hoàn hồn lại thì chỉ còn hai người chúng tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận