Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Hệ thống tỏ vẻ hả hê như đang hóng chuyện lớn: “Tốt lắm, lại có cớ để b/ắt n/ạt anh ta rồi! Lần này… trừng trị hắn vì tội dám phớt lờ cô đi!”
“Được!”
Tôi nắm lấy cánh tay anh: “Gan to lắm! Dám phớt lờ tôi sao?”
Cuối cùng Diệp Tranh cũng dừng bước.
Anh cúi mắt nhìn bàn tay tôi đang giữ lấy cánh tay mình, đột nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Em cũng đối xử với hắn ta như vậy sao?”
?
Tôi hỏi hệ thống: “Anh ta đang nói về ai vậy?”
“Không biết.”
Diệp Tranh bất ngờ nhìn thẳng vào tôi.
Đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm, tựa như mặt biển cuộn trào, ẩn chứa thứ gì đó nguy hiểm.
Sao lại có chút đáng sợ vậy?
Tôi lập tức buông tay, vô thức lùi về sau hai bước.
Đây là một con hẻm nhỏ, bình thường hiếm có ai qua lại, cũng là con đường mà Diệp Tranh thường xuyên đi về nhà.
“Hệ thống, chỗ này có vẻ khá thích hợp để giết người…”
“Giang Khả Khả.”
Diệp Tranh bất ngờ gọi cả tên đầy đủ của tôi.
Tôi khựng lại, anh lại khẽ cười.
“Chính em đã chủ động trêu chọc anh, không thể trách anh được.”
Tiếng động cơ xe máy vang lên, eo bỗng bị siết chặt, tôi bị kéo vào một vòng tay rắn chắc.
Tôi mơ hồ ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Diệp Tranh.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, tim tôi bỗng nhiên đập loạn nhịp.
“Là em ép anh.”
Lời vừa dứt, môi anh liền áp xuống.
Hệ thống hét lên đầy hoảng hốt, còn tôi thì ngây người tại chỗ, đầu óc hoàn toàn ngừng hoạt động.
Mình đang mơ sao?
Nhưng cảm giác rõ ràng trên môi và hơi thở mang đầy hormone nam tính kia lại nhắc nhở tôi rằng, tất cả đều là thật.
Tôi chớp chớp mắt, chỉ nghe thấy giọng cười khẽ của Diệp Tranh: “Nhắm mắt lại.”
Vừa nói, một tay anh siết chặt eo tôi, tay kia nhẹ nhàng che lên mắt tôi.
Theo bản năng, tôi muốn vùng ra, nhưng lại bị anh… chế ngự.
Không biết bao lâu sau, động tác của anh ta mới chậm lại, đồng thời rút tay khỏi mắt tôi, giọng khàn khàn, hơi thở phả lên môi tôi.
“Anh thích em.”
Anh thích em…
Ba chữ này như một quả bom, trực tiếp nổ tung bên tai tôi.
Không phải kiểu lấp lửng “đêm nay trăng đẹp quá,” cũng không phải những lời nói ám muội vòng vo, mà là câu tỏ tình trực tiếp và chân thành nhất: Anh thích em.
Tim tôi đập thình thịch như trống trận, vành tai đỏ bừng.
Tôi không nói được lời nào, cúi đầu, mạnh mẽ đẩy anh ra rồi bỏ chạy với tốc độ nhanh nhất.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm mất ngủ.
…
Từ lúc trở về, tôi chưa nói một câu nào, hệ thống cũng vậy.
Cả hai đều im lặng.
Đến mười hai giờ đêm, hệ thống mới phá vỡ bầu không khí: “Khụ khụ, đang làm gì thế?”
Tôi: “…”
Không có gì để nói thì đừng nói.
Hệ thống bỗng thở dài: “Tôi không ngờ mọi chuyện lại thành thế này, thật sự không ngờ… Theo lý mà nói thì không nên xảy ra chuyện này mới đúng…!”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tôi hỏi.
“Hãy quan sát thêm đi, mấy ngày tới phải chú ý đến nữ chính, xem cô ấy có thể kéo anh ta trở lại không…”
Tôi không đáp.
Hệ thống nói tiếp: “Cô đừng có suy nghĩ gì đấy nhé, anh ta vốn dĩ định sẵn là nam chính, không thể có quan hệ với cô được. Nói lùi một nghìn bước, dù bây giờ anh ta thích cô, nhưng đến khi anh ta biết chuyện đó—”
“Tôi biết.” Tôi ngắt lời.
Tôi biết rõ số phận của tất cả mọi người ở đây, cũng biết cái kết của chính mình.
Tôi đều biết cả.
…
Ngày hôm sau, tôi định trốn học, nhưng con chó hệ thống cứ thúc ép tôi phải đi tìm nữ chính ra tay, nếu không nó sẽ bật nhạc DJ quấy rối.
Không chịu nổi, tôi đành phải đến trường.
Diệp Tranh đến rất sớm, nhớ đến chuyện hôm qua, tôi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, không ngồi cạnh anh.
Trước mắt cứ giữ khoảng cách đã, chờ đến khi anh yêu lại nữ chính.
Suốt cả tiết học, tôi không thể tập trung nghe giảng, cũng chẳng ngủ được.
Trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ cần nghĩ đến việc Diệp Tranh có thể vì thế mà buồn, tôi liền có cảm giác như bị đâm bằng một con dao mềm.
You cannot copy content of this page
Bình luận