Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 2:

Chương trước

Chương sau

Quả nhiên là nữ phụ, vừa xuất hiện đã thu hút mọi ánh nhìn.

 

Có người xì xào bàn tán: “Đây là ai vậy? Cái túi kia có phải là mẫu giới hạn toàn cầu chỉ có vài chục cái không?”

 

Người khác đáp: “Chứ gì nữa, tôi nhận ra đôi giày này, cả thế giới chỉ có ba đôi! Nhiều người dù có tiền cũng không mua được!”

 

“Có vẻ là nhân vật không tầm thường…”

 

Nói thật, tôi cũng chẳng biết những thứ họ nhắc đến là phiên bản giới hạn bao nhiêu, chỉ cảm thấy… thật sảng khoái.

 

“Hệ thống, cậu nói xem, cuộc đời như thế này thì còn gì phải phiền não chứ? Tôi nghĩ, dù không sống lâu, nhưng chỉ cần trải nghiệm một lần cũng đủ rồi.”

 

Hệ thống hừ lạnh: “Hy vọng sau này cô vẫn có thể nói như vậy.”

 

Ở ngôi trường này, ký túc xá là phòng đôi, nhưng tôi thì khác. 

 

Tôi có đặc quyền, tất nhiên phải ở phòng siêu sang một mình.

 

Ngủ một giấc thoải mái, sáng hôm sau vừa mở mắt, hệ thống đã hối thúc: “Nhanh lên! Nam chính đến rồi!”

 

Vốn còn chút lười biếng vì mới tỉnh ngủ, nhưng nghe câu này, tôi lập tức mở mắt.

 

Phải rồi, mọi chuyện tôi làm đều xoay quanh nam chính.

 

Nam chính tên là Diệp Tranh, là học sinh nghèo đạt thủ khoa đầu vào, và nhiệm vụ chính của tôi là b/ắt n/ạt người ta. 

 

Hơn nữa, sau này, thân phận của nam chính…

 

Haiz, không nói nữa.

 

Hệ thống bảo: “Theo kịch bản, cô phải yêu nam chính trong quá trình b/ắt n/ạt, sau đó phá hoại tình cảm giữa anh ta và nữ chính, dùng mọi thủ đoạn hãm hại nữ chính.”

 

Tôi hỏi: “Nữ chính là ai?”

 

Hệ thống đáp: “Chưa xuất hiện, khi nào có tôi sẽ nói. Bây giờ cô mau đi thị uy với nam chính trước đã!”

 

Tôi vênh mặt bước ra khỏi phòng, ánh mắt của nhiều người lập tức đổ dồn về phía tôi, kèm theo những lời bàn tán khe khẽ.

 

Nơi này danh nghĩa là trường học, nhưng thực chất là một xã hội thu nhỏ, cực kỳ thực dụng. 

 

Có lẽ lúc này gia thế của tôi đã bị điều tra đến tận ngọn nguồn.

 

Tôi phớt lờ họ, chỉ hỏi hệ thống: “Nam chính ở đâu?”

 

“Đi về phía đông. Hiện đang có người b/ắt n/ạt anh ta rồi.”

 

Kẻ nào lại dám cướp bát cơm của tôi?!

 

Tôi tức giận lao đến, quả nhiên nhìn thấy nam chính.

 

Đẹp trai thật.

 

Ngũ quan sắc nét, đường nét khuôn mặt tinh tế, đôi môi mỏng gợi cảm nhưng lạnh lùng.

 

Tóc không dài không ngắn, mái nhẹ nhàng rủ xuống trán. 

 

Thân hình cao ráo, dù chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản cũng đủ để thu hút ánh nhìn của mọi người.

 

“Mày, tên mặt trắng kia!”

 

Một gã thanh niên mày rậm mắt to nhếch mép, ánh mắt khinh thường quét qua nam chính từ đầu đến chân: “Mày có biết đôi giày này của tao đắt cỡ nào không? Hàng giới hạn, mày hiểu không, đồ nhà quê!”

 

Tôi hỏi hệ thống: “Nam chính mới đến mà? Sao nhanh vậy đã bị b/ắt n/ạt rồi?”

 

Hệ thống điềm nhiên đáp: “Trường này từ trước đến nay đều vậy, tầng lớp trên b/ắt n/ạt tầng lớp dưới.”

 

“Không chỉ người nghèo, ngay cả người giàu cũng có thể bị kẻ giàu hơn b/ắt n/ạt. Có lẽ bọn họ nhìn ra anh ta không có bối cảnh gì, nên mới dám làm vậy.”

 

Tôi gật đầu, không hành động ngay mà quan sát nam chính giữa đám đông. 

 

Nhưng… anh có vẻ không giống với thiết lập nhân vật của mình.

 

Không tức giận phản bác, cũng không lớn tiếng giảng đạo lý về bình đẳng hay tôn trọng lẫn nhau, mà chỉ lặng lẽ quan sát đối phương với ánh mắt chế giễu.

 

“Hệ thống, lúc này không phải anh ấy nên phẫn nộ lên án kẻ b/ắt n/ạt và dũng cảm phản kháng sao? Sao lại chẳng nói gì?”

 

Hệ thống cũng bối rối: “Có lẽ vừa mới đến, chưa kịp phản ứng? Mà này, cô cứ đứng đây xem kịch vui mà không can thiệp sao?”

 

Tôi khẽ cười, tự tin nói: “Không sao, đến lúc quan trọng, tôi sẽ ra tay.”

 

Hệ thống: “…”

 

Tên mày rậm kia càng tức giận hơn, ngay trước mặt bao người lại ra lệnh cho nam chính liếm sạch giày của hắn.

 

Tôi không thể chịu đựng được nữa.

 

Dám b/ắt n/ạt trai đẹp, không biết tôi là fan nhan sắc à?!

 

“Tôi phải ra tay rồi.”

 

Hệ thống: “…”

 

Hết Chương 2:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page