Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Vừa lúc Diệp Tranh đứng lên, tôi liền ném cặp sách của mình cho anh: “Cầm cặp cho tôi đi!”
Anh vẫn không một chút oán thán: “Ừ.”
Lần đầu thử nghiệm thành công khiến tôi càng lấn tới, bắt đầu không ngừng ra lệnh cho anh làm việc giúp mình.
Ví dụ như mỗi sáng phải đến ký túc xá đón tôi, trà sữa tôi gọi cũng phải do anh đích thân mang tới.
Ngay cả thứ Bảy, Chủ Nhật cũng phải có mặt bất cứ lúc nào tôi cần.
Ngay cả bản thân tôi cũng thấy mình hơi quá đáng, vậy mà Diệp Tranh dường như không hề để tâm, chưa từng từ chối bất kỳ yêu cầu nào của tôi.
Ngoại trừ lần này.
“Tại sao anh không thể điểm danh hộ tôi?”
Tôi tức giận nhìn anh, chỉ hận không thể bóp chet anh ngay lập tức.
Diệp Tranh lười nhác lật sách, nhướng mày: “Không có lý do gì cả, không là không.”
A a a a a!
“Tôi chỉ muốn ngủ nướng một chút vào sáng mai thôi, đâu phải làm chuyện gì tày trời, vậy mà cũng không được sao?”
Diệp Tranh thẳng thừng từ chối: “Không được.”
Dù tôi có đe dọa hay dụ dỗ thế nào, anh cũng không nhượng bộ.
Bất lực, tôi đành từ bỏ: “Anh không muốn giúp thì thôi, tôi đi tìm người khác!”
Diệp Tranh lại nói: “Không cho phép.”
Tôi: …
Đúng lúc này, có người đến quán trà sữa, Diệp Tranh đặt sách xuống rồi đi làm việc.
Ngay cả cơ hội mắng anh, tôi cũng không có.
Tôi giận dỗi kể khổ với hệ thống, nhưng hệ thống lại vui vẻ: “Đây là dấu hiệu tốt! Điều này có nghĩa là anh ta bắt đầu phản kháng lại sự áp bức của cậu. Tin tôi đi, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ có một cuộc mâu thuẫn lớn, cốt truyện cũng sẽ được đẩy mạnh!”
Tôi bán tín bán nghi, đang ngẩn ngơ thì bỗng có một người quen thuộc ngồi xuống đối diện.
“Tiểu thư Giang.”
Tôi cau mày: “Anh không uống trà sữa, sao lại đến đây nữa?”
Phùng Tuấn Ninh chẳng hề bận tâm đến sự khó chịu của tôi, ngược lại còn nở một nụ cười rạng rỡ.
“Bởi vì tôi.” Anh ta nháy mắt với tôi: “Ý tại ngôn ngoại.”
Cạch!
Phía sau đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, tôi quay đầu nhìn, hình như Diệp Tranh lỡ tay làm rơi gì đó.
Tôi thấy anh ngẩng đầu nhìn sang bên này, ánh mắt có chút… khiến người ta rợn tóc gáy.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay lại nhìn thì thấy Phùng Tuấn Ninh cũng đang chăm chú quan sát Diệp Tranh.
Tôi bừng tỉnh!
“Chẳng lẽ anh đến đây là vì anh ta?”
Biểu cảm của Phùng Tuấn Ninh khựng lại trong chốc lát.
“Haizz.” Tôi vỗ vai anh ta đầy cảm thông: “Tôi hiểu mà. Anh chắc hẳn rất mệt mỏi, nhưng tôi vẫn phải khuyên anh, bỏ cuộc đi.”
Diệp Tranh là của nữ chính, không ai giành được đâu.
Phùng Tuấn Ninh sững sờ rồi bật cười.
Anh ta vỗ đầu tôi: “Cô nghĩ gì thế? Thôi kệ đi…!”
Anh ta móc điện thoại ra, nhanh chóng lướt tìm rồi giơ ra một mã QR: “Thêm WeChat đi.”
Tôi hỏi: “Anh thêm WeChat tôi làm gì?”
Anh ta đâu phải nhân vật chính của cốt truyện, tôi chẳng muốn thêm.
Phùng Tuấn Ninh nói: “Cô quên rồi à? Tôi còn nợ cô năm trăm… không đúng, một nghìn tệ. Cô không muốn lấy lại sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì hệ thống đã sốt sắng: “Thêm ngay, dùng một nghìn này mua trang phục mới cho tôi!”
Tôi: …
Bíp! Vừa gửi yêu cầu xong, Phùng Tuấn Ninh liền bật cười: “‘Lão gia Giang có trợ cấp?”
Đây là tên WeChat của tôi, ảnh đại diện là một ông lão.
“Anh có thêm không? Không thêm thì thôi.”
Phùng Tuấn Ninh: “Tất nhiên là thêm! Lão gia Giang, hẹn gặp lại!”
Không lâu sau khi anh ta rời đi, một nghìn tệ đã được chuyển vào tài khoản tôi, kèm theo đó là một tin nhắn: Tiền dưỡng lão của lão gia Giang.
Tôi: …
Tôi và hệ thống định chia đôi số tiền này, mỗi người mua một bộ trang phục mới.
Khi vừa định mở game, hệ thống đột nhiên nói: “Diệp Tranh đi ra ngoài rồi?”
Tôi quay đầu nhìn, quả nhiên vậy.
Tắt điện thoại, xách cặp lên, tôi liền chạy theo.
“Này!” Tôi đuổi kịp anh: “Chưa đến giờ tan làm mà?”
Diệp Tranh không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước, thậm chí còn không nhìn tôi.
You cannot copy content of this page
Bình luận