Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 18:

Chương trước

Chương sau

Đang nhập vai cực kỳ hăng say, hệ thống đột ngột ngắt lời tôi. 

 

Nó đơ ra một lúc rồi hỏi bằng giọng điệu vô cảm: “Cô đang làm cái gì vậy?”

 

Tôi ngẩn người: “Sao thế? Không được à? Tôi còn có chiêu khác nữa, xem đây…”

 

“Này, đồ rác rưởi, trang phục của anh quê mùa đến mức nào thế? Nhìn như một đứa trẻ mặc trộm quần áo người lớn ấy. Oh no, lỗi của tôi, đúng ra anh phải là con gà tây trong nhà bác Tom! Anh biết đấy, chuyện này thực sự ngu ngốc…”

 

Hệ thống lại ngắt lời tôi, giống như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cô… đang diễn hài kịch đấy à?”

 

Hả?

 

“Không có! Tôi đang b/ắt n/ạt anh ta mà…”

 

“Ồ, tôi nhìn ra rồi, cô định chọc anh ta cười đến chet đúng không?”

 

Tôi: “…”

 

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

 

Quả nhiên, Diệp Tranh đứng tựa vào tường, hai tay đút túi, vẻ mặt nhàn nhã, rõ ràng đang cố nhịn cười.

 

“Sao lại thế này?” Tôi hoang mang.

 

Hệ thống thở dài một hơi thật dài: “Tôi bảo cô học thuộc lời thoại là để cô biết cách ứng biến linh hoạt vào tình huống! Cô hiểu thế nào là linh hoạt không?! Kết quả là cô lại mang nguyên cả kịch bản vào!”

 

“Người ta là phong cách Hàn, phong cách Mỹ, mà cô còn không biết chỉnh sửa cho phù hợp với ngữ cảnh thực tế sao?!”

 

Tôi vẫn không cam tâm: “Hay là tôi thử phong cách Nhật Bản?”

 

Hai hàng nước mắt đột nhiên trào ra từ hệ thống, nó quỳ xuống, thậm chí còn cúi đầu trước tôi: “Tôi xin cô đấy, đi thôi, thật sự quá mất mặt rồi. Sớm biết vậy tôi đã không đến thế giới này…”

 

Tôi: “…”

 

Hệ thống bị tôi chọc tức đến phát bệnh.

 

Nó nằm liệt giường suốt năm ngày. 

 

Đến đêm ngày thứ năm, nó yếu ớt nói với tôi: “Ký chủ, quen biết cô đúng là vận xui của tôi. Trước khi gặp cô, tôi luôn nghĩ mình là kẻ ngốc nhất thế giới, nhưng hóa ra không phải.”

 

“Ký chủ, tôi e là tôi không trụ nổi nữa. Hãy quên tôi đi. Kiếp sau, chúng ta đừng gặp lại nhau nữa. Quen biết cô… coi như tôi đã trả hết nghiệp chướng mấy trăm năm nay…”

 

Tôi: “…”

 

“Vào game không?” Tôi dè dặt hỏi.

 

Dạo gần đây tôi cũng mê trò chơi mà hệ thống từng chơi, cứ mỗi lần nó ngủ, tôi lại lén chơi một chút. 

 

Lúc nó tỉnh thì không được, sẽ bị mắng.

 

Hệ thống đảo mắt một vòng, nhìn tôi, rồi không chút do dự: “Vào.”

 

Tôi: “…”

 

Tôi cứ tưởng hệ thống rất giỏi, hóa ra lại “nát” y như tôi.

 

Nhìn bảng điểm thua liên tiếp, hệ thống bắt đầu viện cớ: “Hôm nay tôi chưa phát huy hết khả năng, mai chơi lại…”

 

Thấy nó có vẻ vui hơn, tôi vội hỏi: “Vậy cậu tha thứ cho tôi rồi chứ?”

 

Hệ thống lại giả vờ yếu ớt: “Ôi, chóng mặt quá…”

 

Tôi: “…”

 

Một cỗ máy cũng biết chóng mặt à? Cậu nghĩ tôi ngốc sao?

 

Cuối cùng, sau khi tôi hứa mua cho nó bộ skin Ultraman mới nhất trong game, hệ thống mới làm bộ khôi phục bình thường.

 

“Khụ khụ, thật ra tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Đến tận bây giờ mà thế giới này vẫn chưa gửi cảnh báo nào, chứng tỏ chúng ta không làm gì sai. Nếu lời nói không thể gây tổn thương cho anh ta, vậy thì chúng ta phải dùng hành động…”

 

Tôi quyết định, từ nay về sau, nhất định phải tuân thủ triệt để nguyên tắc này.

 

Hôm đó sau khi tan học, tôi thuận lý thành chương đi theo Diệp Tranh đến quán trà sữa.

 

Đi được nửa đường, dây giày của tôi bị tuột. 

 

Tôi suy nghĩ một chút, lấy hết dũng khí, ra vẻ kiêu ngạo ra lệnh cho cậu ta: “Này! Buộc dây giày cho tôi!”

 

“Hệ thống, lần đầu tiên tôi thử b/ắt n/ạt bằng hành động, cậu nói xem, anh ta có ném tôi ra ngoài luôn không?”

 

Hệ thống cười khẩy: “Lần đầu tiên? Không phải lần trước cô còn bắt anh ta múa tay múa hoa cho cô xem à?”

 

Khi đang lo sợ chờ bị xử lý, Diệp Tranh chỉ liếc nhìn tôi một cái, sau đó đặt thứ trong tay xuống đất rồi ngồi xổm trước mặt tôi.

 

Tôi ngơ ngác: “Hệ thống, tại sao anh ta lại ngoan ngoãn như vậy?”

 

Hệ thống cũng rất ngạc nhiên: “Không biết nữa, có thể là thật sự sợ cô chăng?”

 

Nghe hệ thống nói vậy, tôi lập tức cảm thấy đắc ý. 

 

Hết Chương 18:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page