Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 17:

Chương trước

Chương sau

Sau buổi họp này, tinh thần chiến đấu của tôi bùng lên mạnh mẽ. 

 

Tôi lôi cuốn sổ ghi chép lời thoại đã bị bỏ xó bấy lâu ra, học thuộc toàn bộ! Một chữ cũng không được sai!

 

Hệ thống giám sát tôi ôn luyện, sau khi thông qua kiểm tra, cuối cùng tôi có thể tái xuất giang hồ.

 

Mấy ngày trốn học, vừa bước vào lớp đã thu hút không ít ánh mắt. 

 

Tôi thề rằng lần này, tôi nhất định phải giành lại thứ thuộc về mình!

 

Ai ngờ vừa ngồi xuống, Diệp Tranh lại chủ động bắt chuyện với tôi.

 

Anh cúi mắt nhìn tôi, dáng vẻ bình thản như mây trôi nước chảy: “Dạo này cô không đi học?”

 

Tôi lạnh nhạt đáp: “Chuyện của bản tiểu thư, anh đừng quản.”

 

Diệp Tranh gật đầu, vẻ mặt chẳng có chút ngạc nhiên nào, như thể đã đoán trước được câu trả lời này.

 

Chưa được bao lâu, tôi lại ngủ.

 

Tôi vốn đã quen ngủ trong tiết học này, tất nhiên, đôi khi cũng có lúc mất ngủ.

 

Khi hệ thống hét lên rằng giáo viên gọi tôi trả lời câu hỏi, tôi bất ngờ mở mắt ra — phát hiện mình đang gối đầu lên vai nam chính.

 

Lạ thật, lần này sao anh không đẩy tôi ra?

 

Còn đang thắc mắc, giáo viên lặp lại câu hỏi: “Nghe thấy không? Bạn đội mũ phía cuối lớp, hãy trả lời câu hỏi này.”

 

Quả nhiên là tôi.

 

Hôm nay tôi mặc phong cách giản dị, còn đặc biệt đội một chiếc mũ bóng chày màu đỏ.

 

Tiêu rồi.

 

Cả lớp đồng loạt quay đầu nhìn tôi. 

 

Tôi có chút lúng túng, đang định đứng lên thì Diệp Tranh đột nhiên đưa tay giữ tôi ngồi xuống, thuận tiện tháo mũ của tôi ra và đội lên đầu mình.

 

Tôi: “…”

 

Anh rất cao, đứng dậy khiến cả phòng học như nhỏ lại. D

 

ưới ánh nhìn của toàn bộ sinh viên, anh bình thản trả lời câu hỏi, giọng nói trầm ấm, mạch lạc, rõ ràng.

 

Có thể vì giọng anh trong trẻo như suối nguồn, cũng có thể vì góc nghiêng của anh nguy hiểm mà quyến rũ đến kỳ lạ, khiến ánh mắt tôi không thể rời đi, thậm chí tim còn đập nhanh hơn hai nhịp.

 

Hệ thống, vừa vất vả tìm câu trả lời giúp tôi, lập tức nhận ra điều này. 

 

Nó hoảng hốt liên tục hỏi: “Cô, cô, cô bị sao thế?! Tim đập nhanh là sao?! Có phải quên mất thân phận của mình rồi không?!”

1

Tôi cũng tự giật mình, vội vàng trấn tĩnh: “Không… chẳng qua là anh ta như vậy trông có chút… Nhưng cậu yên tâm, trái tim tôi mãi mãi trung thành với tổ chức! Luôn ghi nhớ sứ mệnh của mình! Không bao giờ phản bội Đại Thống Giới!”

 

Hệ thống hài lòng: “Thế mới đúng… Nhưng sao anh ta lại đột nhiên giúp cô vậy? Có phải đang cố lấy lòng để cô không b/ắt n/ạt anh ta nữa không?”

 

“Chắc chắn là thế. Nhưng tôi sẽ không dễ dàng bị mua chuộc đâu!”

 

Nhưng sao tôi cảm thấy hơi chột dạ vậy nhỉ…

 

“Hừm, không hổ danh là tinh anh do Đại Thống Giới đào tạo…”

 

Diệp Tranh vừa trả lời xong, giáo viên lập tức dẫn đầu vỗ tay. 

 

Cả lớp cũng đồng loạt vỗ tay theo, trong chốc lát, tiếng vỗ tay vang dội cả phòng học.

 

Trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Tranh thản nhiên ngồi xuống, sau đó… chỉnh lại chiếc mũ bóng chày trên đầu tôi, ngay ngắn như lúc ban đầu.

 

Tôi: “…”

 

Để thể hiện lòng trung thành của mình với hệ thống, tôi ác ý hạ giọng nói nhỏ: “Đừng tưởng làm vậy là tôi sẽ cảm ơn anh! Tôi nói cho anh biết, tan học tôi vẫn sẽ tiếp tục b/ắt n/ạt anh!”

 

Diệp Tranh nhướng mày, dường như chẳng để tâm. 

 

Tôi tức đến nghiến răng, thề rằng nhất định phải cho anh biết thế nào là lễ độ!

 

“Anh cũng kiêu đấy nhỉ.”

 

Tan học, tôi chặn cậu ta ngay trong lớp.

 

Hệ thống liên tục nhắc nhở tôi: “Nhớ dùng lời thoại đã học, đừng tự ý sáng tạo!” 

 

Tôi nhanh chóng nhớ lại một đoạn trong đầu và làm theo biểu cảm tương ứng.

 

Nụ cười khinh bỉ, ánh mắt coi thường, động tác cao ngạo — không thể thiếu một chi tiết nào.

 

Hệ thống cổ vũ: “Đúng rồi! Chính là phong thái này! Giữ nguyên thế!”

 

Tôi hừ một tiếng, đầy tự tin mở miệng: “Ô mô ô mô ô mô, đây là ai đây? Hóa ra anh trốn ở đây à? Aishhh, tha cho anh á? Không thể nào! Aishhhh, cái gì? Xin lỗi á? Ya—”

 

Hết Chương 17:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page