Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 16:

Chương trước

Chương sau

“Giờ trưa rồi, muốn đi ăn không? Tôi mời cô một bữa thịnh soạn.” 

 

Phùng Tuấn Ninh đeo túi chéo lên vai, chuẩn bị rời đi, nhưng câu nói của anh ta làm tôi do dự.

 

Làm sao đây, tôi vừa muốn ăn đồ ngon, vừa phải đi b/ắt n/ạt nam chính.

 

Tôi còn đang phân vân thì nam chính đột nhiên đứng dậy rời đi, động tác mạnh đến mức tạo ra một tiếng động lớn.

 

Tôi giật nảy mình, vội vàng đuổi theo anh, vừa chạy vừa nói với Phùng Tuấn Ninh: “Để hôm khác đi, hôm nay tôi có việc!”

 

Nam chính đi rất nhanh, tôi phải chạy một đoạn mới đuổi kịp.

 

Nhớ lại chuyện lúc trên lớp, tôi lập tức lớn tiếng chất vấn: “Diệp Tranh! Anh có ý gì hả? Dám chê tôi ồn ào à? Cho dù tôi có ồn ào đến mức nào, anh cũng phải chịu đựng, biết chưa?”

 

Diệp Tranh đột nhiên dừng bước.

 

Tôi không kịp thắng lại, đâm thẳng vào ngực anh — cứng thật. 

 

Tôi vội vàng lùi hai bước, vừa xoa trán vừa định nhân cơ hội làm quá lên, thì Diệp Tranh bỗng bật cười.

 

Anh rất đẹp trai, khi cười lên lại càng cuốn hút hơn. 

 

Khóe môi khẽ nhếch, hoàn hảo đến mức đúng nghĩa “cười không lộ răng”.

 

“Tại sao tôi phải chịu đựng? Tôi là gì của cô chứ? Bảo người đàn ông bên cạnh cô chịu đựng đi, tôi đoán hắn sẽ rất vui lòng.”

 

Anh đang nói gì vậy?

 

Tôi hoàn toàn không hiểu gì cả, nhưng hệ thống thì đã nhảy lên sung sướng: “Chúng ta làm được rồi! Nam chính cuối cùng cũng tức giận rồi! Anh ta mất kiểm soát rồi! Cố lên, tôi đã thấy ánh sáng của chiến thắng rồi!”

 

Nghe hệ thống giải thích, tôi cũng hưng phấn theo.

 

Tôi tranh thủ bồi thêm một câu: “Tôi cứ thế đấy, anh cứ phải nhịn tôi! Anh không có quyền từ chối tôi!”

 

Diệp Tranh im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy còn hắn?”

 

“Hả?”

 

“Tên đàn ông đó.”

 

Hôm nay anh ăn nhầm thuốc à? Sao cứ nhắc đến Phùng Tuấn Ninh mãi thế?

 

“Anh ta liên quan gì đến tôi? Dù sao tôi chỉ quản anh, anh bắt buộc phải nhịn tôi!”

 

Diệp Tranh quay đầu đi, vành tai đỏ lên một cách đáng ngờ.

 

Một lúc lâu sau, tôi mới nghe thấy giọng anh cực kỳ nhỏ: “Ừ.”

 

…?

 

Anh vừa “ừ” cái gì?

 

Tôi chỉ hỏi thử thôi, không tức giận mà còn “ừ” cái gì chứ?!

 

“Hệ thống, có phải anh ta đã bị tôi b/ắt n/ạt đến mức tinh thần bất ổn rồi không?”

 

Trên đường về, tôi cứ lặp đi lặp lại chuyện vừa xảy ra, cố nghĩ xem rốt cuộc mình đã làm sai bước nào. 

 

“Theo lý thì không thể như vậy được, sao lại thành ra thế này? Khó khăn lắm mới có chút tiến triển…”

 

Cảm xúc chuyển đổi quá nhanh khiến hệ thống chịu không nổi, đã hoàn toàn phát điên: “Không thể nào, không thể nào!”

 

Nó ôm đầu, bước đi loạng choạng, trông chẳng khác gì Cố Vân mất con*, vừa cười vừa lẩm bẩm: “Ha ha ha… sao có thể như vậy? Chắc chắn là không thể nào ha ha ha…”
 (*Cố Vân: Nhân vật trong bộ phim “Tân dòng sông ly biệt”, có cảnh mất con gây ám ảnh.)

 

Hệ thống thành ra thế này, tôi chắc chắn không thể chối bỏ trách nhiệm. 

 

Cũng hơi áy náy một chút.

 

Nửa phút sau, tôi trèo lên giường, ngủ thiếp đi ngay lập tức.

 

Sau hai ngày điều chỉnh cùng với sự động viên không ngừng của tôi, hệ thống cuối cùng cũng trở lại bình thường.

 

Nó hắng giọng, nghiêm túc nói: “Khẩn cấp tổ chức một cuộc họp nội bộ!”

 

Tôi: “…”

 

“Hai ngày qua, tôi đã suy nghĩ và tổng kết lại toàn bộ hành động của chúng ta. Đầu tiên, cô—ký chủ, kỹ năng chuyên môn quá kém.”

 

“Tại sao?”

 

“Cô xem, tôi đã tìm cho cô bao nhiêu bộ phim về b/ắt n/ạt, cô cũng đã xem bao nhiêu ví dụ xuất sắc, còn ghi chép lời thoại ra, nhưng lại chẳng bao giờ dùng! Tôi đã nhắc nhở mà cô cứ để ngoài tai, quên sạch trơn, hoàn toàn không biết học hỏi từ tiền bối! Đây chính là lý do nam chính đến bây giờ vẫn chưa thực sự mất kiểm soát!”

 

Ngẫm lại… đúng là như vậy.

 

“Thứ hai, chúng ta không thể chỉ nói suông, mà phải hành động thực tế.”

 

Khi tôi hỏi phải hành động thế nào, hệ thống không giải thích mà chỉ để lại một câu đầy bí ẩn: “Phân tích vấn đề cụ thể theo từng tình huống.”

 

Hết Chương 16:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page