Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
“Tiểu thư Giang, lại gặp nhau rồi.”
Phùng Tuấn Ninh nở một nụ cười xấu xa, viên khuyên tai trên tai phải lấp lánh kiêu ngạo.
Anh ta nghiêng người sát lại gần tôi, thì thầm bên tai: “Một tiểu thư như cô mà ngay cả một đứa con riêng cũng không đối phó nổi à? Cần tôi giúp không?”
Tôi giật mình, thì ra bị thấy hết rồi.
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Không cần. Anh bớt lo chuyện của tôi đi.”
Anh ta không nói gì, chỉ khẽ lắc đầu.
Hội thảo bắt đầu.
Nhân vật chính hôm nay là một ông lão.
Hiệu trưởng giới thiệu một hồi, khen ông ta thế này thế kia, nhưng tôi chẳng nghe vào chữ nào.
Tôi cúi đầu, đeo tai nghe, mở điện thoại lướt video.
Sau đó, ông lão bắt đầu bài phát biểu dài dòng.
Một số sinh viên hàng ghế đầu rất phấn khích, ông ta nói một câu, họ lại đáp lại một câu, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.
Những lúc như thế này, tôi luôn dễ dàng lướt trúng mấy video hài hước.
Tôi cười khẽ, không tài nào nhịn được.
Hệ thống cũng xem cùng tôi, nhưng nó có thể thoải mái cười lớn, không chút kiêng nể.
Có lẽ thấy tôi cúi đầu run rẩy mãi không thôi, Phùng Tuấn Ninh khẽ vỗ vai tôi.
Lúc này tôi còn chưa kịp giấu nụ cười trên mặt.
Anh ta nhíu mày, hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Không sao, tôi vừa xem được cái gì đó buồn cười lắm hahahaha…”
Phùng Tuấn Ninh nhướng mày: “Cái gì mà làm cô cười đến vậy?”
Thấy anh ta tò mò, tôi miễn cưỡng chia sẻ, đưa một bên tai nghe cho anh ta: “Đeo vào đi.”
Hai chúng tôi cùng xem một lúc, anh ta cũng bật cười theo.
Tôi đắc ý nói: “Hài hước đúng không? Tôi toàn thích xem mấy cái như thế này, nên trang chủ luôn đề xuất cho tôi mấy video kiểu này…”
Phùng Tuấn Ninh khẽ gật đầu.
Đôi mắt hơi xếch của anh ta luôn mang theo vẻ lạnh nhạt, nhưng ý cười trong mắt lại rất rõ ràng.
“Ừm, rất buồn cười, nhưng tôi không cười vì video mà cười vì cô.”
…?
Tôi có gì đáng cười chứ?
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, giật lại tai nghe: “Trả đây!”
Không biết thưởng thức! Lãng phí của trời!
Phùng Tuấn Ninh càng cười rạng rỡ hơn.
Tôi: “…”
Tôi định mắng anh ta, nhưng đột nhiên có người vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Tôi bực bội quay đầu lại, hóa ra là Diệp Tranh.
Ghế của anh cao hơn tôi một chút, nên khi cúi xuống nhìn như vậy, lại vô tình tạo ra một cảm giác quyền uy của kẻ ở trên.
“Nói nhỏ một chút, đừng làm ảnh hưởng đến người khác.”
Khi nói câu này, giọng điệu của anh có vẻ không hài lòng.
Ở bên anh lâu như vậy, tôi có thể nhận ra điều đó.
Tôi vô cùng ngạc nhiên: “Hệ thống, lần đầu tiên tôi thấy anh ta như vậy đấy! Trước giờ b/ắt n/ạt anh ta toàn không có phản ứng gì, không ngờ hôm nay lại có chút thay đổi!”
“Đúng vậy, thật không dễ dàng gì, tôi cảm động đến muốn khóc đây!” Hệ thống suýt rơi nước mắt.
“Nhưng tôi có gây ồn đâu, còn suýt ghé sát tai Phùng Tuấn Ninh để nói chuyện rồi mà? Theo lý thì không ảnh hưởng đến ai chứ, cô nữ chính ngồi cạnh còn chẳng lên tiếng, thế mà anh ta lại nhiều chuyện quá…”
Mặc dù nói vậy, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn tắt điện thoại, định nghe một lúc rồi ngủ.
Tôi ngủ rất ngon.
Khi có người gọi dậy, tôi còn tưởng trời sáng rồi, đến giờ phải dậy đi học.
Mơ màng mở mắt, thứ đầu tiên tôi thấy là khuôn mặt của Phùng Tuấn Ninh.
Anh ta nhàn nhạt cười, nói: “Hội thảo bốn tiếng, cô chơi một tiếng, ngủ ba tiếng.”
Nói rồi anh ta nhún vai: “Vẫn chưa dậy à?”
Lúc này tôi mới nhận ra — mình đã ngủ trên vai đối phương.
Tôi trợn to mắt: “Sao anh không gọi tôi dậy?”
Phùng Tuấn Ninh ngạc nhiên: “Còn nói bậy à?”
Nói xong, anh ta lại cười đầy ẩn ý: “Gọi cô dậy làm gì? Nghe cô nói mơ cũng thú vị lắm. Hệ thống? Cô nói cái hệ thống nào vậy?”
Tôi giật mình toát cả mồ hôi lạnh: “Không… chỉ nói lung tung thôi…”
Trời ơi, suýt nữa thì lộ tẩy rồi!
Đứng dậy nhìn quanh, tôi phát hiện hội trường đã vắng dần.
Theo phản xạ quay lại tìm nam chính—anh vẫn còn ở đó, nữ chính thì đã đi rồi.
You cannot copy content of this page
Bình luận