Chương 1:
15/05/2025
Chương 2:
15/05/2025
Chương 3:
15/05/2025
Chương 4:
17/05/2025
Chương 5:
17/05/2025
Chương 6:
17/05/2025
Chương 7:
17/05/2025
Chương 8:
17/05/2025
Chương 9:
17/05/2025
Chương 10:
20/05/2025
Chương 11:
20/05/2025
Chương 12:
20/05/2025
Chương 13:
20/05/2025
Chương 14:
20/05/2025
Chương 15:
20/05/2025
Chương 16:
22/05/2025
Chương 17:
22/05/2025
Chương 18:
22/05/2025
Chương 19:
22/05/2025
Chương 20:
22/05/2025
Chương 21:
22/05/2025
Chương 22:
24/05/2025
Chương 23:
24/05/2025
Chương 24:
24/05/2025
Chương 25:
24/05/2025
Chương 26:
24/05/2025
Chương 27:
24/05/2025
Chương 28:
27/05/2025
Chương 29:
27/05/2025
Chương 30:
27/05/2025
Chương 31:
27/05/2025
Chương 32:
27/05/2025
Chương 33:
27/05/2025
Chương 34:
27/05/2025
Hệ thống do dự một lát: “Vậy thì có khi anh ta không có tiền ăn cơm mất.”
Cả hai chúng tôi cùng im lặng, một lúc sau, lại đồng loạt thở dài: “Thật đáng thương.”
Sau khi bàn bạc, tôi quyết định lén đưa tiền cho ông chủ, bảo ông ta đừng sa thải Diệp Tranh, còn yêu cầu tăng lương cho anh.
Ông chủ liên tục đồng ý, thậm chí còn nói quá lên rằng quán này từ nay chính là nhà tôi.
Tôi lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Giữ bí mật. Không được để anh ta biết.”
“Được được, cô nói sao thì làm vậy!”
Hệ thống đúng lúc cất giọng hát: “Tôi luôn quá mềm lòng, quá mềm lòng, một mình rơi nước mắt suốt đêm dài…”
Cái điệu này lệch tông đến mức nào vậy?
Tôi không chịu nổi nữa: “Câm miệng!”
Hệ thống: “…”
Sau khi đã chuẩn bị kỹ, việc kiếm chuyện cũng dễ dàng hơn.
Ông chủ cũng rất biết điều, chỉ cần tôi xuất hiện là lập tức ngừng giao việc cho Diệp Tranh, để tôi tùy ý “hành hạ” anh.
Tôi ra lệnh cho anh ngồi xuống, uống ly trà sữa tôi gọi.
Diệp Tranh rất nghe lời, tôi nói gì cũng làm theo, khiến tôi không biết phải làm gì tiếp theo.
“Hệ thống, rốt cuộc anh ta có thể nhẫn nhịn đến khi nào mới mất kiểm soát?”
Hệ thống mặc bộ đồ phong cách “trẻ trâu”, trông nổi bật đến buồn cười.
Nó nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ cũng sắp rồi, dù sao hướng đi của chúng ta chắc chắn đúng. Bình thường ai có thể chịu được sự sỉ nhục thế này chứ? Chắc anh ta đang nghẹn đến sắp chet rồi.”
Tôi cảm thấy có lý.
Tính toán tiến độ cốt truyện, ít nhất cũng đi được một phần ba rồi.
Hôm nay vừa sáng sớm, hệ thống đã gọi tôi dậy.
“Mau dậy đi, tám giờ có một buổi hội thảo, bắt buộc phải tham gia!”
Tôi trợn mắt nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại, hình như đúng là có chuyện này thật.
Nghe nói khách mời là một nhân vật lớn nào đó, mà tôi thì chẳng biết, cứ đến là được.
Hội thảo được tổ chức trong hội trường lớn.
Hôm nay tôi đến sớm hơn thường lệ, còn hai mươi phút nữa mới bắt đầu.
Hội trường rất rộng, đã có rất nhiều người ngồi vào chỗ.
Tôi không vội tìm chỗ ngồi mà đứng bên cạnh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Diệp Tranh.
Người quá đông, tôi phải tìm một lúc lâu mới thấy anh đang ngồi cạnh cửa sổ.
Không tệ, bên cạnh còn một chỗ trống.
Tôi nhanh chóng bước đến đó, nhưng khi đi được nửa đường, chỗ ngồi ấy đã bị người khác chiếm mất.
Còn chưa kịp nhìn rõ ai vừa ngồi xuống, hệ thống đã phấn khích: “Là nữ chính! Đến lúc phát huy vai trò của cô rồi, mau tách họ ra!”
“Chuyện này… có ổn không?” Tôi do dự: “Hai người họ trông cũng đẹp đôi mà…”
Hệ thống lập tức mắng: “Cô quên mất cô là ai rồi à? Còn không mau ra tay!”
Hết cách, tôi đành phải bước tới, đứng trước mặt nữ chính, hếch cằm nhìn cô ấy bằng nửa con mắt: “Đứng lên! Đây là chỗ của tôi!”
Nữ chính không tỏ vẻ gì, thản nhiên nói: “Ai quy định thế?”
“Tôi nói là của tôi thì là của tôi! Cô không đứng lên, tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục học ở đây!”
Nữ chính vẫn bình thản: “Ồ, vậy cứ tự nhiên.”
Tôi: “…”
Tôi muốn khóc.
“Hệ thống, sao cả nam chính lẫn nữ chính đều khó đối phó thế này? Còn để tôi sống nổi không?”
Nhưng hệ thống lại nghĩ khác.
Nó vui vẻ giải thích: “Cô xem, hôm nay nữ chính giành chỗ với cô, chắc chắn là vì chuyện lần trước mà ghen tuông, giờ muốn khẳng định chủ quyền và giành lại nam chính.”
“Như vậy, tuyến tình cảm của hai người họ có tiến triển lớn, đồng thời thúc đẩy cốt truyện, giúp chúng ta sớm hoàn thành nhiệm vụ.”
“Thêm nữa, hôm nay cô ta công khai đối đầu với cô, chẳng phải đã cho cô một lý do chính đáng để b/ắt n/ạt cô ta sao?”
Tôi cảm thấy hệ thống phân tích có lý, tâm trạng cũng tốt hơn hẳn.
“Giờ sắp bắt đầu rồi, cô ngồi trước mặt họ đi.” Hệ thống bảo.
“Đợi đấy!”
Tôi dữ dằn ném lại một câu, sau đó ngồi xuống hàng ghế phía trước.
Vừa ngồi xuống, bên cạnh đã có người ngồi vào.
You cannot copy content of this page
Bình luận