Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 13:

Chương trước

Chương sau

“Tiểu thư Giang dường như rất quan tâm đến anh ta nhỉ?”

 

Nói xong câu đó, Phùng Tuấn Ninh chăm chú nhìn tôi.

 

Tôi hút một hơi trà sữa, thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy. Sao nào? Có vấn đề gì không?”

 

Tất nhiên là phải quan tâm rồi! 

 

Người ta là nam chính của thế giới này, nếu tôi không xoay quanh anh ta, tôi sẽ chet!

 

Phùng Tuấn Ninh sững sờ trong giây lát.

 

Trà sữa sắp hết, nhưng mấy hạt trân châu bên trong vẫn chưa hút ra được. 

 

Tôi tháo nắp, ngửa cổ dốc cốc trà sữa, cố gắng lấy hết những viên trân châu cuối cùng.

 

Hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi khiến tâm trạng tôi tốt hẳn lên. 

 

Tôi nheo mắt, nhìn sang Phùng Tuấn Ninh, thấy anh ta đang há miệng, dường như vô cùng kinh ngạc.

 

Tôi nói: “Thật sự rất ngon, anh không uống đúng là tổn thất lớn đấy…!”

 

Nói xong, tôi chợt nhớ đến Diệp Tranh, theo phản xạ tìm kiếm bóng dáng anh. 

 

Mãi mới thấy anh đứng cách đó không xa, ánh mắt rõ ràng đang dừng trên người tôi.

 

Tim tôi giật thót.

 

“Hệ thống, chắc không nghe thấy những gì chúng ta vừa nói về anh ta đâu nhỉ?”

 

Hệ thống đang chơi đến đoạn quan trọng, đầu không buồn ngẩng lên, tùy tiện đáp: “Không không không, chắc chắn không… Cẩn thận, sau lưng có người…!”

 

Tôi: “…”

 

Lúc này quán đã vắng khách, tôi có thể đi b/ắt n/ạt Diệp Tranh rồi.

 

“Anh còn chuyện gì nữa không?”

 

Tôi không biết Phùng Tuấn Ninh đến đây làm gì, cũng không gọi đồ uống, chỉ ngồi đó, trong khi mấy tên đàn em của anh ta lại uống rất vui vẻ.

 

Phùng Tuấn Ninh lắc đầu, đứng dậy rời đi: “Tiểu thư Giang, hẹn gặp lại.” 

 

Trước khi đi còn nở một nụ cười kỳ lạ.

 

Tôi: “…”

 

Diệp Tranh đang lau bàn phía trước, tôi bước đến nhìn anh một lúc, rồi kiếm chuyện: “Làm việc chậm chạp thế này, chắc ông chủ nên sa thải anh đi!”

 

Anh không nói gì.

 

Hệ thống từng nói, nếu muốn một người mất kiểm soát, thì phải tấn công vào điểm yếu của họ. 

 

Tôi không biết Diệp Tranh có những điểm yếu gì khác, nhưng ít nhất, nhìn từ tình hình hiện tại, anh rất cần tiền.

 

Thế nên tôi tiếp tục gia tăng áp lực: “Hừ! Tôi nói cho anh biết, trên đời này không có chuyện gì mà Giang Khả Khả tôi không làm được! Cứ chờ xem, anh chắc chắn sẽ bị đuổi việc!”

 

Diệp Tranh vẫn không mảy may dao động: “Ừm, còn muốn uống gì nữa không?”

 

Tôi: “…”

 

“Hệ thống, làm sao đây? Sao anh ta chẳng có chút phản ứng nào hết? Chúng ta b/ắt n/ạt lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy anh ta tức giận…”

 

Hệ thống vừa chơi xong một ván, cuối cùng cũng có thời gian quan tâm đến tôi: “Có thể anh ta đang âm thầm nuốt giận đấy, cứ để lâu dần, tự nhiên sẽ mất kiểm soát.”

 

Đành vậy.

 

Thấy anh lại bận rộn, tôi cũng thấy mệt rồi, định về nghỉ. 

 

Trước khi đi, tôi lại gọi cho anh một ly trà sữa.

 

Cũng là chưa từng uống trà sữa, nhưng Phùng Tuấn Ninh là vì coi thường nó, còn Diệp Tranh, là vì không có tiền để uống.

 

Con người với nhau, đôi khi khoảng cách thực sự rất lớn.

 

Dù sao cũng không ở đây lâu, việc tôi có thể làm chỉ là mời anh uống thêm vài ly trà sữa mà thôi.

 

Tôi vẫn nhờ nhân viên lần trước — một chàng trai cắt tóc húi cua, trông khá lanh lợi, có vẻ cũng là sinh viên làm thêm gần đây.

 

Tôi dặn dò: “Anh mang ly này cho Diệp Tranh, nhất định phải nói với anh ta rằng, đây là bản tiểu thư thưởng cho anh ta.”

 

Cậu nhân viên liếc tôi một cái, lại nhìn sang Diệp Tranh đang bận rộn, rồi cười: “Được!”

 

Anh ta cười cái gì vậy?

 

Sao hôm nay gặp ai cũng kỳ lạ thế?

 

Sau một ngày trôi qua, cảm giác xấu hổ vì nụ hôn cưỡng ép cũng vơi bớt, tôi không còn sợ Diệp Tranh đánh tôi nữa. 

 

Đi học thì vẫn ngồi cạnh như thường, hết tiết lại đến quán trà sữa để b/ắt n/ạt anh.

 

Đến nhiều quá, tôi bắt đầu thấy lo lắng.

 

Vừa nhai ống hút, tôi vừa nhìn Diệp Tranh đang bận rộn ở xa, hỏi hệ thống: “Chúng ta cứ đến đây b/ắt n/ạt anh ta hoài, lỡ như ông chủ thật sự đuổi việc anh ta thì sao?”

 

Hết Chương 13:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page