Hệ Thống Bắt Nạt Nam Chính

Chương 11:

Chương trước

Chương sau

Tôi phớt lờ tiếng hét của nó, quay sang nam chính bên cạnh nói: “Tôi ngủ trước đây, lát nữa dậy sẽ b/ắt n/ạt anh sau! Nhớ giúp tôi trông chừng thầy giáo nhé…”

 

Nỗi sợ giáo viên dường như đã khắc sâu vào DNA của tôi, bất kể tôi là ai, ở độ tuổi nào.

 

Diệp Tranh lạnh nhạt liếc nhìn tôi, không nói gì.

 

Tôi ngủ rất ngon, hình như còn mơ thấy gì đó.

 

Gọi tôi tỉnh dậy là giọng nói quen thuộc của hệ thống: “Giáo viên gọi cô đấy!”

 

Tôi giật bắn người, quả nhiên, giáo viên đang gọi tôi trả lời câu hỏi.

 

Từ đầu kỳ đến giờ tôi chưa nghe giảng được một tiết nào, sao mà biết được đáp án? 

 

Tôi vội vàng cầu cứu Diệp Tranh bên cạnh, nhưng anh chẳng thèm để ý đến. 

Trong lúc tuyệt vọng, hệ thống đột nhiên ra tay.

 

Tôi lặp lại lời nó nói, giáo viên lập tức hài lòng, không ngớt lời khen ngợi, khiến tôi hơi ngại.

 

Hệ thống đắc ý nói: “Thấy chưa, đàn ông không đáng tin, chỉ có huynh đệ mới là chỗ dựa vững chắc của cô!”

 

“Hôn gió nào, bảo bối nhỏ của tôi!”

 

“Hừ!” Hệ thống hếch cằm, đắc ý đến mức sắp ngửa cổ lên trời: “Còn không mau đi b/ắt n/ạt nam chính?”

 

“Rõ!”

 

Tan học, tôi chặn anh ngay ở cầu thang, hống hách chất vấn: “Diệp Tranh, anh dám không để bản tiểu thư vào mắt sao?!”

 

Xung quanh chẳng có ai.

 

Diệp Tranh mặc áo thun và quần jeans đơn giản, dựa vào cửa sổ, hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên. 

 

Một nụ cười đẹp nhưng lại đầy nguy hiểm.

 

“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Anh hỏi.

 

Hả?

 

Tôi ngẩn người nhìn anh.

 

“Hệ thống, sao tự nhiên tôi thấy hơi sợ thế này? Anh ta hỏi như vậy, tôi biết trả lời sao đây…!”

 

Hệ thống: “Hay là cô cứ bảo đơn giản là thấy ngứa mắt đi?”

 

Cái này thì dễ bị ăn đấm quá, sợ người ta thực sự đánh tôi mất…

 

Tôi nuốt nước bọt, cố lấy can đảm: “Anh… Anh… Chuyện của bản tiểu thư mà anh cũng dám hỏi?”

 

Diệp Tranh nhìn tôi, không nói gì.

 

Tôi càng lúc càng thấy chột dạ, đúng lúc này, hệ thống lại hét lên: “Nữ chính đến rồi!”

 

Tôi chẳng quan tâm nữ chính hay không nữ chính, lập tức quát lên: “Cậu có thể bớt giật mình như thế được không? Tôi suýt bị cậu dọa phát bệnh tim rồi đấy!”

 

“Nam chính, nữ chính đều có mặt, đây là cơ hội ngàn năm có một…!” Giọng hệ thống dần trở nên phấn khích, sau đó chuyển sang kỳ quái: “Mau lên, cưỡng hôn nam chính! Tạo ra hiểu lầm!”

 

WTF?!

 

Cậu đang nói cái gì vậy?!

 

“Nhanh lên! Nữ chính sắp đến rồi, nhất định phải để cô ta tận mắt chứng kiến!”

 

“Nhưng mà nam nữ chính còn chưa có tình cảm gì mà, nhìn thấy thì cũng vô ích thôi!”

 

“Làm sao cô biết họ không có tình cảm? Người ta đâu có nói cho cô biết! Mau lên, không hoàn thành nhiệm vụ, cả hai ta đều chet chắc!”

 

Câu nói cuối cùng của hệ thống dọa tôi rùng mình.

 

Tôi liếc nhìn nam chính, rồi lại nhìn nữ chính đang dần tiến lại gần, nghiến răng siết chặt nắm tay, sau đó… hôn lên môi anh.

 

Diệp Tranh hoàn toàn sững sờ, không có chút phản ứng nào.

 

Nữ chính cũng chẳng có phản ứng gì.

 

Tôi ngơ ngác: “Hệ thống, không đúng lắm, sao lại có phản ứng như thế này?”

 

“Có thể là cô ấy đang cố nén đau thương, nữ chính thường rất kiên cường.”

 

Cũng đúng.

 

Chờ đến khi nữ chính rời đi, tôi mới buông Diệp Tranh ra.

 

Trên khuôn mặt anh hiện rõ vẻ kinh ngạc hiếm thấy, tôi không biết phải đối mặt thế nào, đành cúi đầu bỏ chạy.

 

Sợ bị Diệp Tranh đánh chet, tôi chạy thật xa mới dám dừng lại.

 

“Thế nào, chắc anh ta không đuổi theo tôi đâu nhỉ…”

 

Hệ thống lạnh lùng nói: “Ngẩng đầu lên đi…”

 

Ngẩng đầu, thấy Diệp Tranh vẫn đứng yên ở chỗ cũ, bình tĩnh nhìn xuống tôi.

 

Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, tôi hét toáng lên: “A a a a a a a!” rồi lập tức co giò chạy trối chet.

 

Kể từ ngày hôm đó, tôi sống trong nỗi sợ hãi.

 

Tôi trốn học suốt ba ngày, mỗi đêm đều mơ thấy nam chính vác đại đao đuổi theo chém mình, tỉnh dậy liền toát mồ hôi lạnh.

 

Hết Chương 11:.

Chương trước

Chương sau

DONATE donate

Bình luận

Trả lời

You cannot copy content of this page